Chương 19

Hứa Lương Cầm thừa nhận khi



cùng Tống Dật Hàng ở

trên

giường

thì

sẽ

là dỗi hòa thành thắng, dỗi là bởi vì



vẫn có tính cổ hủ

một

chút, xử nữ này vốn định dành cho Uông Tân Dương, kết quả từ chỗ của Quách Mộng Thanh,



nàng này

không

phải

thật

sự

thích Uông Tân Dương, đương nhiên là thêm phần khi



bị Trần Mĩ Nhạc châm chọc khıêυ khí©h nữa, hơn là



tự biến mình thành con ngốc vậy; hiếu thắng là vì dáng vẻ của Shibata Hisako nữa, ngay cả Quách Mộng Thanh cũng khiến



sầu não cho nên dựa vào men say



đã

ăn luôn Tống Dật Hàng.

thật

ra

thì

nghĩ lại khá buồn cười, chính



cũng chẳng như Shibata Hisako mà đem chuyện này ra cho nên có chỗ

không

được thoải mái, nhưng



không

hối hận là được rồi, bởi vì dựa vào điều kiện kinh tế và gia đình



cũng đừng hi vọng được người đàn ông ưu tú đẹp trai nhà giàu Tống Dật Hàng để ý.

Ừm.... coi như giúp đỡ lẫn nhau

đi, tối hôm đó

không

phải



không

nhận ra thái độ của Tống Dật Hàng với

cô, nếu

không

thì



cũng

không

to gan nhào vào người ta, bổng lộc khi giúp đỡ

đi.

Nhưng từ ngày hôm sau Tống Dật Hàng đưa



về nhà và

đã

qua tháng mà hai người cũng chẳng liên lạc gì với nhau, Hứa Lương Cầm nghĩ

anh

ta sợ



làm phiền, nhưng với tính của



thì



cũng

không

quay lại làm phiền đâu!

Đeo tai nghe, Hứa Lương Cầm bắt đầu tìm người để

đi

phó bản, trò chơi này



chơi 3 năm rồi, đối với nhân vật rất

yêu

thích, đạo cụ và trang phụ hợp mốt nhưng mà sủng vật

thì

khá đắt, nhân vật 3 năm của



chỉ trang bị những thứ tầm thường.

“Lương Cầm, Dật Hàng đến này, cậu

không

nghe thấy sao?” Tô Hiểu Vũ mở cửa để Tống Dật Hàng bước vào.

Bên này Hứa Lương Cầm

đang

đánh Boss: “À, ngồi

đi, chờ em

một

chút, đây là Boss cuối rồi.” Nhân vật của





một

bác sĩ nên rất chú ý đến máu.

Tô Hiểu Vũ nhướng mày, quay lại phía Tống Dật Hàng cười cười rồi ra ngoài.



gái

này chắc chắn

không

có tim! Tống Dật Hàng ngồi nhìn đến nóng mặt, càng

không

ngừng nguyền rủa chuột của Hứa Lương Cầm (dây chuột ấy), nghe



nàng còn

nói

linh tinh cái gì đó,

anh

lại càng điên.

anh

sợ Hứa Lương Cầm xấu hổ, dù sao cũng là lần đầu tiên của



cho nên mới cố ý cho



một

khoảng thời gian ổn định rồi mới liên lạc với

cô, vốn tưởng rằng khi hai người gặp lại

thì

chí ít



cũng thẹn thùng hoặc gì đó, cũng

không

thể nhiệt tình như trước cũng được,

không

nghĩ tới cái con người

không

tim

không

phổi

đang

rất khí thế ngồi chơi game.

“Ôi trời!

không

học kỹ năng kia rồi, biết



mà, còn

nói

gϊếŧ hết cả đoàn gì chứ,

thật

là!”

Hứa Lương Cầm bỏ tai nghe ra nhìn Tống Dật Hàng rồi lại nhìn nơi khác: “Sao

anh

đến đây?”



công nhận ý tứ này

không

được thân thiện cho lắm, chơi game cũng là

một

loại giải trí nhưng có vẻ như kết quả

không

được tốt.

Tống Dật Hàng nở nụ cười hài lòng, đây mới là phản ứng của

một



gái

bình thường: “anh

tới thăm em, thân thể em còn

không

thoải mái

không?”

“đã

không

sao rồi.” Chỉ là kỳ kinh nguyệt kéo dài hai ngày thôi, sau đó cũng chả có cảm giác gì hết.

Biết Hứa Lương Cầm

đang

không

được tự nhiên, Tống Dật Hàng cũng

không

nhắc lại việc này: “Sao lại

không

viết tiểu thuyết nữa mà lại chơi game vậy?”

“Thích chơi game thôi, nếu chỉ viết và viết

thì

chán lắm.”

“Nếu chán

thì

anh

đưa em ra ngoài chơi hít thở

không

khí nhé.” Tống Dật Hàng nhanh chóng đưa ra lời mời.

Hứa Lương Cầm phát

hiện



một

chút cũng

không

muốn nhìn mặt Tống Dật Hàng: “Em

không

có thời gian,

thật

ra em chơi game này là

đang

kiếm tiền đấy, em muốn lấy mấy số

nhỏ

này rồi login lấy tài liệu rồi bán lấy tiền.”

“Em có bao nhiêu số

nhỏ

rồi, chúng ta cứ để auto rồi ra ngoài

đi

chơi thôi.”

“Máy tính của em

không

dùng được chức năng này, tối đa chỉ có thể mở được ba phó bản thôi, em có hơn 30 số

nhỏ, mỗi số

nhỏ

phải mất 2 giờ nên em phải cẩn thận.”

Cái này còn phải tính hả? Căn bản là

không

muốn ra ngoài

thì

có, Tống Dật Hàng cúi xuống hồi lâu mà

không

nhìn Hứa Lương Cầm

nói: “Nếu

không

anh

đổi cho em máy tính khác nhé, máy tính này của em cũng khá lâu rồi, mua cái mới

thì

tốt hơn đó.”

thật

ra

anh

muốn

nói

là cái game kia chẳng phải trò chơi đứng đắn gì đâu, nhưng

anh

không

muốn so đo vớ Hứa Lương Cầm, vẫn nên dỗ ngọt

một

chút.

Cuối cùng Hứa Lương Cầm nhìn thẳng vào mắt Tống Dật Hàng: “không

cần đâu!

không

cần đâu! Đừng có mua, em chỉ giải trí thôi, nếu

anh

muốn ra ngoài

thì

em

đi

với

anh.”

Tống Dật Hàng gật đầu

nói

tốt, dù sao

thật

ra

anh

cũng

không

tính mua laptop cho

cô, nhỡ đâu nó tốt quá khiến



ở trong phòng cả ngày

thì

sao? Tốt nhất là lấy đó để dọa tí thôi.

“Muốn

đi

đâu nào?”

Hứa Lương Cầm vòng vo đảo mắt

thì

nhớ tới

một

nơi: “Lần trước

anh

dẫn em

đi

một

quán bar đặc biệt

thì

hôm nay em cũng đưa

anh

đến

một

nhà hàng siêu đặc biệt, nơi đó có loại nước uống mà Cooca

sẽ

thành rượu, uống vào chỉ hơi hơi đau đầu thôi.”

“Đừng lo, nơi em muốn

đi

thì

đi

thôi, thời gian còn sớm vậy

thì

làm gì bây giờ?”

“Trời nóng như thế

thì

nghỉ ngơi tại nhà

đi,

anh

cảm thấy nhàm chán

thì

về nhà

đi, khoảng 8 giờ đêm đến đón em là được.”

Tống Dật Hàng lại

nói: “anh

không

cho em ngồi lỳ trong phòng đâu, trong phòng này của em rất mát. Đúng rồi,

anh

lái xe đưa em đến chỗ tập xe nhé,

anh

cũng nên chào hỏi giáo viên

một

chút, tiện thể nhờ thầy ấy dạy em vài ngày, sau đó

thì

báo thi luôn, thời gian chiếu cố em thêm chút, đủ tư cách

thì

không

thành vấn đề, lúc nào em rảnh

thì

anh

lại dạy em tiếp.”

“Em lúc nào cũng rảnh, thời gian này nếu

anh

định

đi

thì

anh

tốn

không

ít tiền đấy chứ?” Muốn có quan hệ

thì

chắc chắn

không

dùng tiền

không

được, Hứa Lương Cầm

không

muốn vì



lên giường với Tống Dật Hàng mà lợi dụng người ta.

“Cái này em

không

phải lo, chỉ cố gắng học hỏi là được, chờ khi em có bằng lái xe

thì

anh

đưa em

đi

đâu đó vài ngày nhé,

đã

có bằng lái xe

thì

đừng làm phí phạm của trời, nên có

một

chiếc xe cho riêng mình.”

“Em

không

nghĩ đến việc lái xe cho nên

không

có ý muốn mua xe.” Đối với ô tô hay gì đó liên quan đến xe hơi

thì

Hứa Lương Cầm

không

thích lắm.

Tống Dật Hàng cười: “không

cần mua, chiếc xe này của

anh

cho em lái.”

Hứa Lương Cầm

không

bình tĩnh nổi, chẳng qua chỉ ngủ

một

đêm với Tống đại gia thôi mà

anh

ta ra tay hào phóng thế nhỉ, cái xe hơn 500 vạn mà

nói

cho



như

không

sao? Chẳng qua



không

nhận nổi đâu,

không

ăn

không

mặc, bình thường



cũng

không

ra ngoài nhiều, tiền bảo dưỡng xe cũng làm



sợ khϊếp lên

đi

được ấy, lại càng

không

nói

đến chuyện ra đường mà gây tai nạn gì đó

thì

lại mất tiền sao.

Hơn nữa cái cảm giác này khiến



không

thoải mái nổi.

“Tống Dật Hàng, có

một

số việc chúng ta nên

nói



với nhau. Ngày đó là em chủ động,

anh

đừng suy nghĩ nhiều, cũng

không

cần phải nghĩ đến việc dùng vật chất để an ủi làm gì, em

không

phải loại người như thế đâu.”

Tống Dật Hàng chăm chú lắng nghe Hứa Lương Cầm, chờ



nói

xong

thì

cũng nghiêm túc: “ ương Cầm,

anh

chưa từng nghĩ em là người như vậy,

anh

làm những việc đó là vì

anh

cảm thấy vui thôi, nếu

anh



không

muốn dù em có ép

thì

anh

cũng

không

làm. Em

không

cần phải xấu hổ, hoặc là nghĩ

anh

đang

làm giao dịch với em, chúng ta vẫn là bạn bè mà, chẳng qua có chút thân thiết hơn bạn bè thôi.”

“Vậy sau này có cần phải lên giường với nhau

không?”



rất quan tâm đến chuyện này, cố gắng suy nghĩ cẩn thận đến ngủ cùng hay

không

ngủ cùng với Tống Dật Hàng.

Tống Dật Hàng bật cười: “Lương Cầm, việc này dựa vào cảm giác, tựa như ngày đó chúng ta

không

kiểm soát được cảm xúc

thì

đến với nhau,

anh

không

có câu trả lời với câu hỏi này của em nhưng mà

anh

khá thích khi chúng ta ở chung với nhau đấy.”

Mọi người làm bạn bè, dựa vào cảm xúc

thì

lên giường, đây đúng là người đàn ông Tô Hiểu Vũ thích! Hứa Lương Cầm cho Tống Dật Hàng

một

điểm.

Vậy có khi nào



giống Lý Học Thông

không

nhỉ? Mà

anh

cũng chẳng sao còn gì, chính



cũng thả lỏng chút, cũng

không

phải

không

có ý về vấn đề ngủ cùng này, dù sao

không

phải

nói

dựa vào cảm xúc sao, nếu



không

có cảm giác với Tống Dật Hàng

thì

cũng

không

ép buộc mình mà.

Sau đó lại nghĩ

đã

lâu Tống Dật Hàng

không

học qua văn hóa dân tộc nhưng ở nước ngoài nhiều năm cũng là chuối bên ngoài

thì

vàng nhưng bản chất nó là chuối trắng, quan hệ nam nữ tùy sở thích mà.

Vừa

nói

đến chuối

thì

trong đầu Hứa Lương Cầm

hiện

ra loại chuối tiêu, thử hồi tưởng lại hồi đó, vô ý nhìn thấy, ờm......; Tống Dật Hàng rất hoàn hảo, giống chuối thuộc loại nhập khẩu.

“Được, em hiểu rồi, vẫn là bạn bè.” Quyết định này khiến Hứa Lương Cầm thoải mái hơn nhiều, thuận tay cầm vật đặt

trên

máy tính- “lão nhị”

(Cái ấy ấy để tɧẩʍ ɖυ ấy)

đưa đến vai đấm bóp, ôi đôi vai nhức mỏi của

cô.

Căn cứ vào

sự

phán đoán của

anh, vật trong tay Hứa Lương Cầm

không

phải là là là..... Tống Dật Hàng

không

thể tin nổi Hứa Lương Cầm lại dùng vật kia, lại còn dùng nó để xoa bả vai rồi bóp thắt lưng.

“Trong tay em là cái gì thế kia?” Tống Dật Hàng đau đầu hỏi.

Hứa Lương Cầm liền đứng hình. Ôi trời, cứ nghĩ trong phòng có

một

mình



cơ đấy, quên mất Tống Dật Hàng rồi!

“Cái này á, bởi vì lúc em ngồi nhiều quá

thì

thắt lưng đau lắm cho nên em nghĩ mua cái này về mát xa, tuy những vật mát xa thông thường cũng tốt nhưng cái này thích hơn này, cho nên em mua dùng thử, ai ngờ tốt

thật.”



cũng chỉ giải thích đến thế thôi, ai dám

nói

mua cái này về phá tấm thânxử nữ chứ, xấu hổ lắm.

Tống Dật Hàng nhìn chằm chằm Hứa Lương Cầm: “Em cầm đến đây cho

anh

xem.”

Cái này

không

tốt lắm đâu! Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng nghịch “lão nhị”, cảm giác

không

tốt cho lắm, nhỉ.

“Đưa đây nào.” Tống Dật Hàng rất kiên trì.

Hứa Lương Cầm đành phải đứng dậy đưa tới trước mặt Tống Dật Hàng.

Kết quả Tống Dật Hàng lại kéo mạnh tay

cô, ngay cả người



đều ngã vào lòng ai đó.

“anh

làm gì thế!”



sợ đấy.

Tống Dật Hàng cười cười

không

có ý tốt: “Rất có cảm giác.”

nói

xong còn cố ý ngửi ngửi.

Hai má Hứa Lương Cầm đột nhiên hồng hồng, dù da mặt



có dày đến mấy

thì

không

chống nổi những lời tán tỉnh của Tống Dật Hàng, sao tự nhiên người này lại

không

đứng đắn thế, khác hoàn toàn với bình thường đấy!

Này thằng ranh Tống Dật Hàng kia! Nam nữ phối hợp cùng thăng hoa mới tạo cảm giác tốt nhé, lần trước là vì Hứa Lương Cầm

đang

do dự thôi, lúc này chân tay khá tự nhiên, với cả cái kia

đang

trướng lên, lại dùng sức ép

trên

giường.

Hứa Lương Cầm thiếu chút nữa tắc thở: “Chú à, chú ép người ta khó thở quá.”

“Em

nói

người nào có sức lực lớn nhỉ?” Tống Dật Hàng càng đè nặng Hứa Lương Cầm.

Vấn đề này khó

nói

lắm, Hứa Lương Cầm quyết định mặc kệ Tống Dật Hàng, nhắm mắt luôn.

Tống Dật Hàng thấy



không

kháng cự

thì

càng làm tới, Hứa Lương Cầm thấy thế sợ sợ, đầu muốn thổ huyết, khó chịu, cuối cùng kêu: “

anh

lớn!

anh

lớn! Mau thả em ra!”

Tống Dật Hàng bị Hứa Lương Cầm

nói

như vậy

thì

rất vui vẻ, cười

nói: “Lần sau em nên nghe lời,

nói

những điều dễ nghe vào, loại em

đang

dùng

không

phải dành cho những người

nhỏ

bé đâu!” Đối với chuyện của Hứa Lương Cầm

thì

anh

luôn canh cánh trong lòng.

May mà xung quanh Hứa Lương Cầm

không

thiếu áo mưa, Tống Dật Hàng mới buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm Hứa Lương Cầm, hài lòng

nói: “Béo cũng có cái lợi của béo, mập mà

không

ngấy,

anh

rất hài lòng!”

Hứa Lương Cầm cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, trong lòng

không

nhịn được nghĩ, khó trách đều

nói

muốn tiền nhưng

không

bằng muốn chết,



đã

được trải nghiệm rồi đây, cái cảm giác kia rất đáng chết, khó được Tống đại gia vừa có dáng người đẹp, thể lực tốt,



đúng là chiếm tiện nghi rồi.

“Em vốn béo mà,

không

cần

anh

nói

em cũng biết rồi, giờ em muốn

đi

tắm.” Hứa Lương Cầm đẩy Tống Dật Hàng ra, lúc này trời



nóng, dựa sát vào nhau khó chịu lắm.

“đi

đi, em xong

thì

anh

cũng tắm, tí nữa

đi

ăn cơm, sau đó đến chỗ mà em

nói.” Tống Dật Hàng thích thú nằm

trên

giường nghỉ ngơi.

Hứa Lương Cầm ra khỏi phòng nhìn Tô Hiểu Vũ vui vẻ nhìn mình,



chạy đến đóng cửa lại: “Cậu cười cái gì?”

“Trò giỏi hơn thầy rồi nhé, Lương Cầm. Chị đây thường lắm cũng chỉ kiều mị hừ hừ vài tiếng

nhỏ, thế mà em

gái

nhỏ

đã

học được nhanh thế rồi, tớ

sẽ

ở trong phòng

không

ra ngoài đâu, về sau tớ

sẽ

phải học tập cậu mới được.”

“Cậu

nói

gì vậy?”

Tô Hiểu Vũ đến chỗ Hứa Lương Cầm thần bí

nói: “Cậu

nói

đi, Tống Dật Hàng kia dài bao nhiêu, sao cậu kêu hứng phấn thế? Cả hai người vừa rồi



ầm ĩ, muốn sụp nhà đến nơi rồi ấy.”

Thiếu chút nữa Hứa Lương Cầm muốn chui xuống đất mà trốn, tại sao



lại quên có Tô Hiểu Vũ ở đây chứ.

“không

khác biệt,

không



lắm.” Hứa Lương Cầm

nói

xong chạy vào nhà vệ sinh luôn.

Tô Hiểu Vũ vừa bực vừa cười về phòng của mình: Lương Cầm đúng là rất biết thưởng thức, đúng là



nàng may mắn!

Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm sửa sang quần áo

thì

ra ngoài, cũng vừa vặn vào lúc ăn tối luôn vì thế lái xe đến chỗ quán bar mà Hứa Lương Cầm

nói.

Quán bar rất ồn, Hứa Lương Cầm kéo Tống Dật Hàng chen qua đám người đến quầy bar trước mặt: “Đại Long.”

Ngô Thừa Long quay ra cười cười: “Khó gặp cậu ở đây đấy.” Vừa

nói

vừa cười với Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng cũng gật đầu.

“Tớ cùng Tống Dật Hàng ngồi đây

một

chút, cậu cứ phô diễn tài năng của mình với

anh

ấy

đi.”

“Coi như xong, Tống tiên sinh khẳng định

sẽ

chướng mắt những thứ kia, hay là uống bia

đi, tôi pha

một

chén Rum



ca nhé.”

Hứa Lương Cầm nghĩ cũng đúng, tay Tống Dật Hàng chỉ cầm chén rượu 10 vạn thôi, nơi nay đúng là đẳng cấp khác mà.

“Lương Cầm, tớ

nói

với cậu việc này.” Ngô Thừa Long nhoài cả nửa người, ôm bả vai Hứa Lương Cầm để

nói

chuyện với

cô, Hứa Lương Cầm lập tức nghiêng tai nghe.

Tống Dật Hàng nhíu mày,



gái

này

không

biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao, chính



không

dưới 10 lần

nói

Ngô Thừa Long là gay mà.

“Lương Cầm, chúng ta ra bên kia ngồi nhé, nơi này ồn áo quá.” Tống Dật Hàng ho

nhẹ

một

tiếng gọi Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm vẫy vẫy tay: “anh

đi

trước

đi, Đại Long

nói

chút chuyện với em

đã.”

Tống Dật Hàng càng nhíu mày sâu, nhưng

anh

cũng

không

phát tác, chỉ yên lặng xoay người tìm chỗ ngồi.

“Chuyện gì, cậu

nói

đi.”

Ngô Thừa Long thừa dịp Tống Dật Hàng

đi

xa mới mở miệng: “Còn nhớ người nhà giàu lần trước

đi

cùng với tớ chứ?”

“Nhớ, sao thế, cậu bỏ

anh

ta à?”

“không

phải,

không

phải lần trước

anh

ta gặp Tống Dật Hàng ở chỗ nhà trọ sao? Sau đó

anh

ta

nói

với tớ, Tống Dật Hàng kia

không

phải người bình thường đâu,

anh

ta......”

Lời Ngô Thừa Long chưa

nói

hết, bất chợt nghe thấy

một

tiếng “Rầm” rất to, giống như kính bị vỡ, vì thế hai người đồng loạt nhìn về.

Chỉ thấy

một

người có dáng dấp là đàn ông ngã xuống, toàn bộ rượu đều vỡ, cũng

không

biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tống Dật Hàng

đi

đến phía trước, dùng tay nắm cổ áo người kia, sau đó dường như

không

hết hận còn đá vài phát nữa.

Hứa Lương Cầm cùng Ngô Thừa Long hoảng sợ chạy vội đến ngăn Tống Dật Hàng, nếu

không

anh

sẽ

làm ra chuyện án mạng mất.

“anh

sao thế, sao

anh

đánh

anh

ta?” Hứa Lương Cầm ôm chặt hông Tống Dật Hàng, Ngô Thừa Long

thì

ngồi xổm xuống xem tên đàn ông bị thương kia, trong đó bảo vệ cũng chạy tới đây.

Tống Dật Hàng sợ Hứa Lương Cầm bị thương nên

không

đánh nữa, lắc lắc tay, lạnh giọng

nói: “anh

ta tự tìm cái chết!”

“Người

anh

em,

anh

có thể

nói

chuyện được

không?” Ngô Thừa Long vỗ vỗ mặt người đàn ông kia, người kia vốn là khách quen,

không



sao lại

đi

trêu Tống Dật Hàng.

Tên đàn ông nằm

trên

đất hừ hừ kêu đau: “Mẹ nó làm sao tao biết? Tao chỉ muốn mời nó uống

một

chén rượu thôi mà, nó đánh tao luôn!”

“không

thể nào,

anh

còn làm gì nữa?” Ngô Thừa Long biết hẳn chuyện

không

kết thúc như vậy.

“Tao

không

làm gì cả, tao … tao chỉ, chỉ cầm tay nó, sờ đùi nó tí thôi.”

Hứa Lương Cầm ngây người, người xung quanh cũng ngây người, sắc mặt Tống Dật Hàng rất khó nhìn, chỉ có Ngô Thừa Lương thở dài

một

tiếng, ngẩng đầu nhìn Hứa Lương Cầm: “Chị

gái, chị

gái

không

nói

với Tống tiên sinh, quán bar của bọn tớ là quán bar đồng tính sao?”

Hứa Lương Cầm lắc lắc đầu, sắc mặt Tống Dật Hàng thay đổi mấy lần.

“Đại Long, xương người này gãy rồi, kêu cứu thương

không?” Bảo vệ nhìn Tống Dật Hàng, xuống tay ngoan độc như thế

thì

làm sao cho

anh

ta chạy được, tiền thuốc men cùng với người chăm sóc.

Tống Dật Hàng biết bảo vệ nhìn mình với ý gì, lấy tiền trong ví ra, ném

một

xấp tiền tới tên đàn ông đó: “Đây là viện phí cho

anh, nếu còn muốn đưa nhau ra kiện

thì

nói

với

anh

ta,

sẽ

gặp được tôi.”

nói

xong chỉ nhìn Ngô Thừa Long, sau đó kéo Hứa Lương Cầm

đi

luôn.

Thở dài

một

hơi, Ngô Thừa Long khuyên

anh

ta: “Người

anh

em,

anh

nên nhận số tiền này và im lặng thôi, những thứ khác

không

được đâu.”

Tống Dật Hàng

không

một

lời liền lái xe, Hứa Lương Cầm cũng

không

dám

nói

chuyện, chuyện này cũng

không

hoàn toàn trách



đúng

không?

Tống Dật Hàng lái xe về chỗ

anh

ở, dừng xe rồi

đi

thẳng, cũng

không

nhìn Hứa Lương Cầm.

Chờ ném chìa khóa xe vào đâu đó, ngồi xuống ghê sô pha rồi mới để ý Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm lúng túng đáp: “Là em

không

đúng, em sai rồi, là em

không

nói

rõ, làm

anh

bị thiệt.” Trước tiên nên xin lỗi, thái độ quan trọng nhất, vậy mới là bé ngoan.

“Quán bar đặc biệt, hử?” Rốt cục Tống Dật Hàng cũng

nói

chuyện,

anh

còn

không

biết quán bar đặc biệt là quán bar ĐỒNG TÍNH đấy, vậy nên là điểm du lịch thú vị nhỉ! Nơi đó đều chú trọng riêng tư, cũng chỉ có Hứa Lương Cầm hiểu được

thì

đúng là

không

bình thường rồi.

“Có thể là vì em

không

để ý đến, em xin lỗi.” Hứa Lương Cầm nhận sai.

“Ngô Thừa Long xảy ra chuyện gì sao, khuynh hướng giới tính của

anh

ta......”

Hứa Lương Cầm lắc lắc đầu: “không

phải, Đại Long

không

phải đồng tính, cậu ấy là người đàn ông vui vẻ, nhưng cậu ấy thích mình là con

gái, luôn luôn muốn dành tiền để phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Trước kia

không

phải em

nói

với

anh, em thuê cùng phòng với cậu ấy

thì

không

sợ mà, lúc này

anh

hiểu được phẩm chất của Đại Long chứ, cậu ấy

không

thích phụ nữ.”

không

biết Tống Dật Hàng lấy đâu ra

một

điếu thuốc, hít

một

hơi sâu, sau đó phun

một

làn sương khói mờ ảo rồi nhìn Hứa Lương Cầm chăm chú.

Đây là lần đầu tiên Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng, dáng vẻ rất mê người, nhất định hôm nay người này bị kí©h thí©ɧ

không

nhỏ, bị đàn ông sờ mó, sờ đùi đó, ngẫm lại cũng thay

anh

khó chịu.

Hứa Lương Cầm nhớ lại cũng giật mình.

“Em lại đây.” Tống Dật Hàng ngậm thuốc ngoắc tay với Hứa Lương Cầm ngốc kia.

Hứa Lương Cầm ngoan ngoãn chạy tới, chẳng qua chờ



đến

thì

Tống Dật Hàng

đã

đem thuốc dập tắt ngay

trên

bàn uống nước, sau đó bắt lấy tay



rồi ấn



vào ngực mình.

“anh

làm sao vậy?”

không

lẽ muốn đánh

cô, Hứa Lương Cầm lo sợ.

“Còn làm sao nữa? Hứa Lương Cầm, mẹ nó,

anh

lại có cảm giác này, rất muốn rất muốn quên em luôn!”

Tống Dật Hàng tức giận

nói

xong liền hung hãn hôn lên môi Hứa Lương Cầm!