Chương 40

Khi Tá Khuynh mở mắt ra thì nàng đã ở trong một cung điện tráng lệ và nguy nga lộng lẫy.

"Ma Tôn đại nhân, ngài tỉnh rồi." Đúng lúc này, một giọng nói từ tính từ phía trên cung điện truyền đến.

Phía trên cung điện có một cái ngai vàng cao lớn, người ngồi trên đó có tướng mạo trông khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng tóc và lông mày đều bạc trắng.

Hắn ta đang ôm trong lòng một người phụ nữ rất xinh đẹp và quyến rũ, nhưng vẻ mặt của người phụ nữ kia không hề có sự tâng bốc mà ngược lại còn là sự sợ hãi, như thể nàng ta rất sợ người đàn ông đang ôm mình.

Tá Khuynh vẫn bị nhốt trong l*иg Tru Ma, bên tay phải của nàng là nhóm người đã vây bắt nàng, bên cạnh nhóm người là Đạo Nguyên đang bị trói.

Thấy nàng tỉnh lại, Đạo Nguyên giãy giụa muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị phù chú trói buộc, một chữ cũng không nói được.

Tá Khuynh vươn tay chạm vào khung l*иg, không có gì bất ngờ xảy ra khi mà vẫn bị ánh sáng màu vàng làm bỏng.

Tá Khuynh không khỏi cảm thán, nàng thật sự là một Ma Tôn không có một chút tôn nghiêm nào hết.

Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng lại lên tiếng: "Ma Tôn đại nhân... hay là ta nên gọi ngươi là cháu dâu?"

Tá Khuynh nhìn về phía người đàn ông kia, lãnh đạm nói: "Thành chủ thực sự đã hao tổn tâm huyết rồi."

Khi nàng vẫn còn là một người tu tiên, nàng đã biết rõ vị này chính là Thành chủ của Quỷ thành Nam Cương - Chính là Nam Huyền Tử.

Đúng vậy, Nam Huyền Tử chính là chú của vị hôn phu Tu Mộc đang phát điên mà nhập ma kia của nàng, người đã tự tay đâm chết những người có quan hệ huyết thống với mình, trong một đêm đó ông ta đã chém gϊếŧ bác, phụ thân phụ mẫu, tổ mẫu và tất cả những người thân khác của Tu Mục.

Nàng đã vô số lần nghe qua lời thề của Tu Mộc, đợi hắn ta đủ mạnh rồi thì sẽ đích thân đến Quỷ thành Nam Cương để chặt Nam Huyền Tử thành trăm mảnh, để báo lại mối thù đẫm máu của nhiều năm qua.

Nam Huyền Tử cười nói: "Cháu trai kia của ta thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, nó lại sẵn sàng tàn nhẫn với một mỹ nhân như vậy. Cháu dâu à, ngươi cứ yên tâm, đợi đến khi ta gặp lại được đứa cháu kia, ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nó một phen thay cho ngươi."

Tá Khuynh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, trong mắt đã không còn một chút tức giận nào, nàng chỉ mỉm cười và nói: "Nhắc đến chuyện này, ta muốn thỉnh cầu thúc một chuyện như này."



“Ồ?” Nam Huyền Tử dùng tay chống đầu: “Vậy nói ta nghe thử xem.”

Tá Khuynh lộ ra một một nụ cười hời hợt: "Nghe nói thúc có một trận Phọc Thần, tương tự như cái l*иg Tru Ma này vậy, nó có thể khắc chế những tiên tu trong một phạm vi rộng lớn, ai càng mạnh thì sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn."

Nàng đã nhiều lần nghe Tu Mộc nói, Nam Huyền Tử dựa vào trận pháp này để chạy trốn khỏi tiên tu đuổi gϊếŧ rất nhiều lần.

Nam Huyền Tử gật đầu: "Đúng vậy." Ông ta nói, trong mắt còn lộ ra một chút hoài niệm: "Nói đến chuyện này, trận này vốn dĩ là do vợ cả của ta phụ trách quản lý. Ta phải gϊếŧ nàng ấy thì mới có được nó."

Dưới phiếm mắt của ông ta xuất hiện nước mắt: “Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của vợ cả nhìn ta trước khi nàng ấy chết, rất là đáng thương.” Nói xong, một hàng nước mắt nóng hổi lăn dài xuống từ hốc mắt của ông ta.

Tá Khuynh kiên nhẫn lắng nghe hành vi đạo đức giả của ông ta rồi nói: "Thúc à, vì sao lại phải đau buồn cho một người đã chết chứ."

Nam Huyền Tử lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt: "Ta đương nhiên có trận Phọc Thần, nhưng nó là thứ mà người vợ đã khuất của ta để lại, nếu cứ tùy ý tặng cho cháu dâu như vậy thì ta thực sự có lỗi với người vợ đã khuất rồi."

Tá Khuynh gật đầu, cười dịu dàng nói: "Vậy phải làm gì thì thúc mới cho ta?"

Nam Huyền Tử đẩy mỹ nhân trong ngực ra rồi bước xuống từ ngai vàng, vừa đi vừa nói: “Cháu dâu của ta đã tu tiên nhiều năm rồi, lại còn chưa thành hôn với cháu trai của ta, vì vậy cơ thể đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn nhỉ."

Nụ cười trên mặt Tá Khuynh vẫn không thay đổi: "Đúng vậy."

Nam Huyền Tử đi vòng quanh chiếc l*иg lụa vàng rồi cười nói: "Thật không dám giấu giếm, lão phu đã nghe nói qua về cái tên hay của cháu dâu kể từ khi cháu dâu tu tiên. Bắt đầu từ lúc đó, lão phu cứ nghĩ đến điều này cả ngày cả đêm, buổi tối còn không ngủ được, khó khăn lắm mới vượt qua tâm bệnh. Nếu cháu dâu có thể cùng lão phu trải qua một đêm thật đẹp để chấm dứt tâm bệnh nhiều năm qua của lão phu, thì trận Phọc Thần này đương nhiên sẽ được dâng tặng bằng hai tay."

Nữ ma tu tóc hồng nghe vậy thì cười mắng: "Thật là một lão biếи ŧɦái thích lσạи ɭυâи."

Thanh niên tóc đen cũng phụ họa: "Khẩu vị của Thành chủ vẫn luôn khác với người thường."

Nam Huyền Tử nghe thấy những lời này cũng không tức giận, giống như rất thích người khác mắng mình như vậy, ông ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt của Tá Khuynh và cười tủm tỉm hỏi: "Cháu dâu à, ý của ngươi như thế nào?"