Chương 39

Bàn tay nàng vừa mới ngưng tụ ra Ma khí, mấy phù chú này liền đồng thời run run, chữ viết trên phù chú phát ra ánh sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng kia tập trung thành một vòng tròn, giống như có nhà sư đang đọc tiếng Phạn khiến cho đầu Tá Khuynh vô cùng đau nhức.

Nàng tức giận, nhìn về phía Đạo Nguyên, lại thấy Đạo Nguyên đã bị một ma nữ tóc đỏ vô cùng quyến rũ đứng yên đó.

... Tên phế vật này.

Ngay sau đó giữa đám phù chú này lại trào ra rất nhiều sợi tơ màu vàng, càng thu vào càng chặt, mấy sợi tơ kia tạo thành một chiếc l*иg màu vàng óng, cả người Tá Khuynh đều bị bao vây ở trong đó.

Phù chú tạo thành l*иg tơ vàng kia, nhao nhao dán quanh l*иg tơ vàng, tiếp đó ánh sáng quanh người phù chú từ từ giảm xuống, phù chú không còn động đậy nữa.

Xem ra, Tá Khuynh giống như bị một l*иg tơ vàng phù chú bình thường giam chặt rồi.

Tá Khuynh mạnh mẽ đánh lên l*иg tơ vàng đang bao vây lấy nàng một cái, phù chú dán trên l*иg nhao nhao cảm ứng giống như tuôn ánh sáng ra, ánh sáng màu vàng tuôn ra, bàn tay Tá Khuynh chạm vào l*иg sắt nóng cháy đen lại.

Tá Khuynh để tay xuống, ánh sáng kia liền từ từ biến mất.

Tá Khuynh lại duỗi tay gõ lên cạnh l*иg một cái, phù chú kia lại sáng lên làm nàng bị bỏng.

Lúc này, từ bên cạnh nóc nhà có hai người nhảy xuống, trong đó có một thanh niên mặc toàn màu đen, tóc đen trông rất ma mị cười nói: "L*иg Tru Ma này quả thật có ích." Dứt lời, hắn ta lại thở dài: "Không nghĩ tới một ma tu như ta, cũng có một ngày dùng đến l*иg Tru Ma."

Bên cạnh gã thanh niên có một đứa nhỏ mặc yếm, trông có mấy tuổi dáng người nho nhỏ nhưng gương mặt lại là một ông cụ ma tu, Kiệt Kiệt cười nói: "Ta còn tưởng Ma Tôn là người nào lợi hại lắm, Thành chủ vẫn quá cẩn thận rồi, không muốn chúng ta đi cùng, theo ta thấy một mình ta là đủ rồi."

Đạo Nguyên ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: chọc phải nhân vật phản diện, các ngươi xong rồi.



Tá Khuynh cười tít mắt hỏi hai người kia: "Các ngươi muốn chọn ngày nào là ngày giỗ của các ngươi?"

"Ha, câu hỏi hay đấy, ta thích." Gã thanh niên kia nheo mắt nói: "Chỉ là, mỹ nhân à, đừng điên quá, trong đám ma tu chỉ có Mặc Vận coi trọng ngươi thôi."

Nữ ma tu kia giữ chặt Đạo Nguyên đi đến bên cạnh hai người khác, đánh giá Tá Khuynh một phen, vô cùng đáng tiếc nói: "Khuôn mặt với dáng người như vậy, nếu là của ta thì thật tốt. Cho dù không hút được tu vi, để ta vui sướиɠ một chút cũng không tồi."

Gã thanh niên tóc đen trêu ghẹo nói: "Ngươi cầu xin Thành chủ đi, biết đâu sau khi hắn dùng xong sẽ bằng lòng thường người cho ngươi đấy."

Trong mắt nữ ma tu hiện lên vẻ chán ghét: "Ta không cần dùng đồ lão già từng dùng."

"Này…" Hai tay Tá Khuynh nắm chặt lấy cạnh l*иg, nàng đưa mặt dán lên trên l*иg, không để ý tay mình và mặt mình đều bị ánh sáng màu vàng sáng lên đốt cháy da thịt bên ngoài, nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ hỏi: "Nghe thấy không?"

Trong đôi mắt màu đỏ tươi của nàng đầy điên cuồng, hào hứng cười nói: "Ta đang hỏi các ngươi, các ngươi muốn chọn ngày nào là ngày giỗ của các ngươi?"

Nhìn Tá Khuynh không chút để ý bản thân bị bỏng mặt như vậy, lần đầu tiên Đạo Nguyên nghĩ, hình như nhân vật phản diện này không biết cái gì là đau.

Nàng như không chút để ý bản thân có bị thương hay không, chỉ cần có thể gϊếŧ, nàng liền vui vẻ.

Hắn không đành lòng nhìn vậy, quay đầu lại phát hiện gã thanh niên tóc đen ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tá Khuynh còn hào hứng hơn cả Tá Khuynh.

"Oa, hình như ta rơi vào bể tình rồi." Gã thanh niên tóc đen kia nói.



Đạo Nguyên: Thật sự không hiểu Ma tộc chút nào.

Tá Khuynh nghe vậy, hơi nhếch miệng. Để ngang vết sẹo bị ánh sáng vàng đốt cháy lên trên mặt nàng hung dữ đáng sợ, nhưng nụ cười này của nàng, đôi mắt của nàng lại đầy quyến rũ câu lòng người, đẹp không nói nên lời.

Trong nháy mắt gã thanh niên tóc đen kia giống như bị nàng mê hoặc, tiến gần tới nàng theo bản năng.

Đợi đến khi gã thanh niên kia tiến vào đủ gần, Tá Khuynh đột nhiên vươn tay tới phía hắn ta, trong tay giây lát ngưng tụ ra Ma khí đáng sợ, đánh úp về phía gã thanh niên kia.

Phù chú lập tức sáng lên, ngăn cản Ma khí tập kích, tiếng niệm kinh của vô số nhà sư vang lên đinh tai nhức óc, ép cho Tá Khuynh trào máu lên, nàng nuốt máu trong cổ họng xuống, không để ý ánh sáng màu vàng cắn ngược lại, dưới sự kiên cường điên cuồng của nàng đám Ma khí kia lại có một vệt lao ra khỏi vòng vây của phù chú, đâm tới ngực thanh niên kia.

Nữ ma tu kia phản ứng cực nhanh, một tay kéo gã thanh niên tóc đen ra, tránh được một cú này. Nếu không thì chỉ sợ lúc này gã thanh niên tóc đen đã sớm mất mạng.

Bị l*иg Tru Ma đánh ngược lại, sắc mặt Tá Khuynh trắng bệch, bên tai giống như bị búa nặng ngàn cân đánh tới, không nghe rõ tiếng động. Đầu óc cũng hỗn loạn, nhưng Tá Khuynh vẫn mỉm cười nói với bọn họ: "Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu."

Bị Thanh Ly làm bị thương, Ma khí của nàng quá loãng, nếu không thì nàng đã phá chiếc l*иg Tru Ma này rất dễ dàng.

Đạo Nguyên kích động, hắn thế mà lại cảm thấy Tá Khuynh rất đẹp, hiện tại hắn chỉ chờ Tá Khuynh phá l*иg ra ngoài, gϊếŧ sạch đám ma tu kiêu ngạo này.

Sau đó Tá Khuynh liền mềm nhũn người, co quắp ngã xuống trong l*иg, ngất đi.

Đạo Nguyên: ... Nhân vật phản diện này còn vô dụng hơn cả hắn nghĩ.

Đương nhiên, làm một y tu, có thể nói là khi đánh nhau hắn cực kỳ vô dụng, nữ ma tu vừa đánh vào cổ hắn một cái, hắn cũng ngất đi.