Chương 32

Hai người về đến thị trấn, đi qua quán trọ bị bọn họ phá hoại đó, nhìn thấy tiểu nhị và chưởng quầy dù nửa đêm cũng bước ra rồi.

Tai mắt của tu sĩ nhanh nhạy hơn người thường, Đạo Nguyên nghe thấy chưởng quầy đang kêu gào ở bên trong, hắn có hơi chột dạ, ném vào trong hai nén bạc.

Hắn quay đầu lại, phát hiện Tá Khuynh lại dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc đó nhìn hắn. Hắn giải thích: "Bách tính của thị trấn nhỏ thế này kiếm sống không dễ dàng."

Tá Khuynh xì nói: "Huynh thì lại không giống với những tu sĩ khác."

Những tu sĩ bình thường làm gì quan tâm đến sống chết của người phàm, sau khi gặp yêu vật, đập cửa sổ đập phòng đập tường xong cơ bản đều rời đi luôn. Dù sao diệt trừ yêu ma cho người phàm, bảo đảm tính mạng của bọn họ không sao thì đã tính là làm chuyện tốt rồi. Bách tính bị ảnh hưởng đến đều tự nhận mình xui xẻo.

Người lần trước nàng quen biết mà sẽ đau lòng vì người phàm, lại là Tu Mộc.

Tu Mộc là một người vô cùng chính nghĩa, hắn ta đối xử với tất cả những người từng gặp... Cho dù là ăn mày lang thang, thánh chủ giàu có, chưởng môn đức cao trọng vọng, hắn ta đều ôn tồn lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ khiêm tốn lễ phép.

Thế gian này hắn ta chỉ căm hận ma tu, toàn bộ yêu ma ở trong mắt hắn ta đều đáng chết, chỉ bởi vì phụ mẫu hắn ta vào lúc hắn ta còn nhỏ đã bị cô phụ của hắn ta sa đọa biến thành ma phát điên gϊếŧ chết.

Nghĩ đến Tu Mộc bây giờ có lẽ đã ở trong địa ngục cùng Thanh Ly ôm đầu khóc, nàng cười gằn một tiếng.

Đạo Nguyên không biết Tá Khuynh đang yên đang lành tại sao lại cười gằn, hãi hùng khϊếp vía nói: "Chúng ta đổi quán trọ đi."





Đêm nay lại gió êm sóng lặng. Đạo Nguyên đi qua đi lại cả ngày, mệt mỏi muốn chết, ngủ đến khi mặt trời sáng loáng đến mức chói mắt mới dậy.

Sau khi hắn rửa mặt xong thì xuống lầu, phát hiện Tá Khuynh đang ngồi ở dưới lầu dùng cơm, thấy hắn bước xuống nở một nụ cười xán lạn, tươi sáng với hắn.

Đạo Nguyên không nhịn được lôi Tá Khuynh sáng nay và Tá Khuynh hôm qua ra so sánh, cảm thấy nhân vật phản diện này có khả năng mắc chứng tâm thần phân liệt.

Hắn không muốn ngồi đối diện Tá Khuynh, liền chọn một cái bàn ở bên cạnh Tá Khuynh ngồi xuống, vừa mới ngồi vững liền nghe thấy khách ở bên cạnh ăn cơm đang bàn luận.

"Nghe nói chưa? Hai hôm trước phái tu tiên Cổ Nhạc bị diệt môn rồi!"

Tá Khuynh nghe thấy, cười như không cười mà nhìn người nói chuyện một cái.

Tướng mạo nàng xuất chúng, ở cả cái thị trấn vốn không thường thấy, ngồi trong quán trọ nhỏ này, người người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn nàng thêm một lúc.

Người đó cảm nhận được ánh nhìn của Tá Khuynh, phát hiện mỹ nữ tuyệt sắc thích nghe, cảm xúc càng thêm kích động như được cổ vũ, càng thêm thêm mắm dặm muối mà nói: "Chính là phái Cổ Nhạc cách xa chúng ta trăm dặm đó! Chậc chậc, nền móng trăm năm, ai ngờ trong một đêm liền bị hủy bởi tay của một nữ ma đầu đê hèn đó!"

Đạo Nguyên nghe xong trong lòng khϊếp sợ, một mình Tá Khuynh lại gϊếŧ cả một môn phái, chẳng trách khi đó nàng bị thương nặng, hơi thở thoi thóp. Hoá ra nội dung cốt truyện là muốn hắn đến phái Cổ Nhạc cứu người, chẳng lẽ nữ chính cũng ở đó?

Một người bên cạnh nói: "Ta không tin! Tu sĩ tài ba của phái Cổ Nhạc rất nhiều, đặc biệt là Cổ Nhạc trưởng lão, bình thường là một nhân vật có thể lấy một chọi trăm, có ông ta ở đó, chắc chắn cũng không để đám ma tu đó sống tốt!"



"Đây mới là chỗ đáng sợ! Ma đầu này căn bản không mang theo người! Nàng ta chỉ đi một mình! Một người là có thể gϊếŧ sạch cả một môn phái!"

Đạo Nguyên theo bản năng nhìn về phía Tá Khuynh, phát hiện nàng chăm chú lắng nghe lời của vị khách đó, vẻ mặt tự hào.

Rốt cuộc ngươi đang tự hào cái gì? Đạo Nguyên không còn gì để nói.

"Ma đầu đó cầm thanh kiếm ma toàn máu đỏ, gặp kẻ nào gϊếŧ kẻ đó, không ai có thể địch lại, đến cả Cổ Nhạc trưởng lão tu vi cao thâm cũng bị nàng ta đánh bại dễ dàng."

"Nói láo! Sao ngươi biết được!"

"Không giấu các vị, khi còn nhỏ tại hạ từng quen một người bạn tu hành ở phái Cổ Nhạc, ngày ấy thảm án diệt môn, hắn bị thương nặng, hốt hoảng chạy trốn, chuyện này chính miệng hắn nói với ta."

Lời của người này nhất thời gây nên hoang mang cho những người khách kia, mọi người đưa mắt nhìn nhau, xôn xao bàn luận: "Ma đầu này, thật là lòng dạ rắn rết, lúc trước vô cớ tàn sát hàng loạt dân trong thành không nói, bây giờ lại diệt môn, thật sự là lòng dạ độc ác!"

"Thương thiên hại lý!"

"Mất hết nhân tính!"

"Tội ác tày trời!"

"Táng tận thiên lương!"