Chương 31

Nghĩ đến việc Tá Khuynh bị Đào Hoa Yêu đánh cho một chưởng liền hộc máu, Đạo Nguyên cho rằng Tá Khuynh ở thế yếu, bị mùi thơm của Đào Hoa Yêu đầu độc, không thể động đậy, quá sợ hãi, vội chạy lên trước Đào Hoa Yêu, nhào người lên, đẩy Tá Khuynh qua một bên.

Tá Khuynh chỉ nghe thấy Đạo Nguyên nói: “Cẩn thận!” đã bị hắn đẩy xuống đất. Sau khi hai người lăn vài vòng trên đất, Đạo Nguyên nhanh nhẹn đứng lên, chắn ở trước Tá Khuynh, đối mặt với Đào Hoa Yêu.

Sau đó hắn nhìn thấy, Đào Hoa Yêu quỳ thật mạnh xuống trước mặt bọn họ.

“...” Đạo Nguyên theo bản năng nói: “Còn chưa đón Tết mà.”

Tá Khuynh chật vật bò từ mặt đất dậy, liếc nhìn Đạo Nguyên một cái, đẩy hắn xuống đất.

Nàng đi lên phía trước, vươn tay ra, Huyết Tâm cắm ở bụng Đào Hoa Yêu lập tức bay về lòng bàn tay nàng, biến thành một thanh kiếm lóe lên ánh sáng dịu dàng. Tá Khuynh vung kiếm lên, quyết đoán chặt đầu Đào Hoa Yêu.

Cái đầu không cam lòng của Đào Hoa Yêu rơi xuống đất, lăn trong bùn.

Tá Khuynh tiến lên hai bước, giống như đá bóng một cước đá bay cái đầu kia đi, cái đầu đυ.ng thẳng vào thân cây bên cạnh, nát thành một bãi bầy nhầy.

Sắc mặt Tá Khuynh trở nên hưng phấn, Đào Hoa Yêu nhanh chóng mọc ra một cái đầu mới, lại bị Tá Khuynh một kiếm chém đứt, sau đó lại một cước đá đi.

Nàng chơi trò đá bóng, chỉ đá vào đầu Đào Hoa Yêu. Điều này đối với Đào Hoa Yêu, thương tổn không lớn nhưng tính vũ nhục rất mạnh.

Nó không cam lòng muốn đứng lên phản kháng, lại bị cỗ tinh thần lực khủng bố kia mạnh mẽ áp chế, không thể động đậy.

Đạo Nguyên chỉ nhìn thôi cũng thấy Đào Hoa Yêu thảm thật, hắn ho một tiếng, nói: “Đạo hữu, tiên tu chúng ta nếu tra tấn yêu vật sẽ tổn hại đạo tâm đó.”

Lúc này Tá Khuynh mới nhớ tới thân phận tiên tu của mình, nàng khom lưng tiến đến bên cạnh Đào Hoa Yêu, nói: “Hẳn là ngươi cũng đã sống không ít, biết khe hở nối liền hư không vào ngàn năm trước không?”

Đào Hoa Yêu cắn chặt răng, gằn từng chữ hung tợn nói: “Không biết.”



Tá Khuynh gật đầu, đứng lên, đâm một kiếm về phía đan điền của Đào Hoa Yêu.

Đào Hoa Yêu vội kêu to: “Chờ một chút! Ta biết!”

Động tác của Tá Khuynh không dừng lại, vẫn cắm Huyết Tâm vào bụng Đào Hoa Yêu.

“Ta không thích người khác lừa ta.” Tá Khuynh nói.

Sắc mặt Đào Hoa Yêu trắng bệch, Tá Khuynh cúi người, đưa tay đưa vào bụng Đào Hoa Yêu, chậm rãi sờ soạng yêu đan của Đào Hoa Yêu.

Đào Hoa Yêu lập tức hô lên: “Thành chủ của Quỷ thành Nam Cương!”

Tay Tá Khuynh dừng lại.

Đào Hoa Yêu lập tức nói tiếp: “Thành chủ của Quỷ thành Nam Cương! Hắn ta là tiên tu ngàn năm trước, có lẽ hắn ta biết! Tôn Thượng! Đừng gϊếŧ ta!”

“Ồ?”

“Cửa vào Quỷ thành xa xôi khó tìm, ta nguyện dẫn Tôn Thượng đi!”

Tá Khuynh lộ ra một nụ cười hiền hậu: “Cảm ơn.”

Sau đó nàng nắm lấy yêu đan của Đào Hoa Yêu, quyết đoán nghiền nát rồi hút vào cơ thể.

Đào Hoa Yêu bắt đầu hóa thành từng tấc tro tàn từ vùng bụng, toàn bộ sự oán hận, không cam lòng và tu vi trong cơ thể hắn ta đều bị Tá Khuynh hóa thành Ma khí hấp thụ hết.

Sau khi hút khô Đào Hoa Yêu, ngay tức thì Tá Khuynh cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, không chỉ miệng vết thương không đau mà còn có được chút sức mạnh một lần nữa. Điều này khiến nàng vô cùng vui sướиɠ, chỉ là màn tra tấn kết thúc quá nhanh, nàng còn chưa thấy đã.

Nàng nghiêng đầu nhìn thấy Đạo Nguyên vẫn ngồi sững sờ dưới đất, nở nụ cười có chút máu tanh với hắn.



Nàng vẫn muốn gϊếŧ người.

Tá Khuynh mỉm cười khiến Đạo Nguyên run sợ, hắn nhớ tới Tá Khuynh trong nguyên tác thích nhất là khoe khoang sức mạnh của mình, liền khen nàng: “Tên yêu này cường đại như thế, mà đạo hữu dù thân bị trọng thương vẫn dễ dàng chém gϊếŧ tên yêu này, có thể thấy được tu vi của đạo hữu không hề thấp, bội phục bội phục.”

Lời này đã lấy lòng Tá Khuynh, nàng gật đầu, đồng ý nói: “Ta là vô địch.”

Huyết Tâm hóa thành vòng tay màu trắng trở lại cổ tay nàng, nàng lạnh lùng nhìn Huyết Tâm một cái nói: “Đừng làm chuyện dư thừa.”

Sở thích của chủ nhân thật khó đoán, Huyết Tâm lại chân chó biến thành dáng vẻ đỏ au như trước.

Đạo Nguyên làm bộ như không thấy sự biến đổi của Huyết Tâm, vẫn nở nụ cười rạng rỡ với Tá Khuynh dù trên người nàng vẫn lộ ra vài phần sát khí.

Không ngờ Tá Khuynh ngơ ngác một hồi, dường như cảm thấy rất thú vị, đi tới trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, hai tay nâng mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, nói: “Cười thêm cái nữa.”

Đạo Nguyên không biết có ý gì, hắn cười cứng ngắc, chợt nghe thấy giọng Tá Khuynh lành lạnh nói: “Cười như vừa rồi.”

Thế là, Đạo Nguyên lại lộ ra một nụ cười vô cùng thoải mái.

Sát khí trên người Tá Khuynh phai nhạt, nàng chớp mắt mấy cái, hài lòng nói: “Ta thích ngươi cười như vậy, về sau cứ cười như vậy cho ta nhìn.”

Trong nháy mắt đó, Đạo Nguyên có cái cảm giác như mình đang ở thanh lâu bán nụ cười.

Nhìn đôi mắt cún con to tròn của Đạo Nguyên hơi cong lên, cong thành vầng trăng lưỡi liềm, tâm tình Tá Khuynh tốt hơn một chút.

Nàng thích đôi mắt màu ngọc bích kia nở nụ cười xán lạn với nàng.

Khiến nàng có cảm giác được tha thứ.