Mặc dù hắn không đọc những tình tiết sau đó của cuốn sách, nhưng với tư cách là một trong những nam chính, về sau hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của Tá Khuynh, cho nên hay là hiện tại hắn nhân cơ hội này...
Khi đã tức giận đến mức tận cùng thì con người có thể làm bất cứ thứ gì. Đạo Nguyên xắn tay áo lên rồi tiến lên phía trước hai bước.
Thiếu nữ ở trong bụi cây có mái tóc đen như mực, làn da trắng nõn, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Nốt ruồi mỹ nhân và đôi môi hồng hào, đầy đặn khiến khuôn mặt của nàng có chút quyến rũ, nhưng trong sự quyến rũ này lại ẩn chứa một sự tấn công nguy hiểm. Mặc dù nàng đang hôn mê nhưng lông mày của nàng vẫn hơi nhíu lại.
Vết máu và vết thương khắp người cùng với vẻ mặt của nàng khiến cho nàng trông vô cùng yếu ớt. Nàng giống như một con thú xinh đẹp dù sắp chết nhưng cũng không chịu khuất phục, nhe hàm răng nguy hiểm nhưng dễ vỡ để nhằm xua đuổi kẻ thù.
Đạo Nguyên không nhịn được thầm nghĩ, nhân vật phản diện này thật sự rất xinh đẹp.
Hơn nữa khi nhìn thoáng qua vết thương này, nó thực sự khiến cho người ta muốn chữa trị.
Được rồi! Quyết định xong! Hãy để cho hắn đến cảm hóa nàng!
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Tá Khuynh rồi vươn tay ra. Lòng bàn tay cách phần ngực của Tá Khuynh một khoảng cách. Một lúc sau, trong lòng bàn tay của hắn lập tức xuất hiện một tia sáng màu xanh lục và chiếu vào vết thương của Tá Khuynh.
Vết thương trên ngực của Tá Khuynh còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Một lúc lâu sau, trên đầu hắn chảy đầy mồ hôi, hắn tiêu hao gần như toàn bộ linh lực mới miễn cưỡng cầm được máu ở ngực của nàng.
Khi thấy hơi thở của Tá Khuynh rốt cuộc cũng ổn định hơn một chút, không còn giống như một xác chết như trước nữa thì hắn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Một chút Ma khí ở quanh ngực của Tá Khuynh cũng dần xâm nhập vào cơ thể của nàng, có lẽ là chúng đang quay trở lại đan điền của nàng.
Đạo Nguyên lấy hòm thuốc ở phía sau ra, hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định bôi thuốc lên tay phải của Tá Khuynh trước. Lúc này hắn mới chú ý tới tay phải của Tá Khuynh. Cánh tay phải của nàng đã bắt đầu thối rữa, mùi máu thịt bị thối rữa ngửi giống như là bị đánh bởi thanh ma chướng mà tiên tu đặc biệt sử dụng để đối phó với yêu ma.
Thanh ma chướng là một loại độc cực kỳ hiếm. Nó hiếm thấy là bởi vì nó không gây tổn hại tiên tu, nhưng đối với ma tu thì lại gây tổn thương rất lớn. Do không dễ làm ra cho nên giá bán rất cao. Nó không chỉ ăn mòn máu thịt bị lây dính mà còn có thể kí©h thí©ɧ các dây thần kinh cảm giác một cách mạnh mẽ, khiến cho người đó đau đớn thấu xương. Thời gian trôi qua, chất độc sẽ lan tràn trên làn da, dần dần độc tính ăn sâu, giác quan cũng sẽ càng ngày càng đau đớn. Nếu không được xử lý kịp thời thì người đó sẽ chết trong đau đớn.
Nhưng theo lý thuyết, một đại nhân vật phản diện như Tá Khuynh sẽ không bị tổn thương như thế này bởi chất độc như vậy. Hắn quan sát vết thương của Tá Khuynh và phát hiện ra rằng có một số điểm sáng màu vàng trong ở trong chất độc, nó hoàn toàn khác với thanh ma chướng thông thường. Hắn đoán là bởi vì muốn nhắm vào nàng cho nên có người đã cố tình tạo ra sự thay đổi này.
Mặc dù rất vất vả, nhưng mà vẫn có thể chữa trị được!
Khi hắn vừa mới quấn băng vào tay phải của Tá Khuynh, Tá Khuynh lập tức tỉnh lại và phản ứng đầu tiên của nàng rất phù hợp với tính cách của nhân vật phản diện - nàng tóm lấy cổ của Đạo Nguyên với vẻ mặt hung dữ.
Đạo Nguyên bị nàng làm cho hoảng sợ, hắn hất tay nàng ra và nói: "Chó cắn Lã Động Tân (*)."
(*) không biết người có lòng tốt
Sau khi hất tay nàng ra, hắn nhận ra rằng đó là cánh tay phải bị thương nặng của Tá Khuynh, có lẽ nàng đang rất nhạy cảm với cơn đau vào lúc này. Theo bản năng, hắn nhìn vẻ mặt của Tá Khuynh và thầm nghĩ rằng liệu hắn có làm nàng bị đau hay không, nhưng hắn phát hiện rằng sự chú ý của Tá Khuynh hoàn toàn không ở trên cánh tay mà là hỏi hắn với bộ dạng có chút ngơ ngác: "Ngươi là ai?"
Nhân vật phản diện này này không biết đau hay sao? Nghĩ như vậy, hắn ân cần nói: "Ta là một người tốt bụng đi ngang qua đây."
Thật sự là tốt bụng mà, sau này nếu nữ chính biết hôm nay hắn cứu nhân vật phản diện thì chắc là sẽ đá hắn ra khỏi hậu cung.
Giống như không hề nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, Tá Khuynh sững sờ trong giây lát.
Đạo Nguyên nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ đa tình của nàng lộ ra vẻ ngơ ngác như vậy thì rất muốn cười, nhưng mà hắn không dám biểu lộ ra bên ngoài.
Hắn chỉ là một bảo mẫu, và khi bảo mẫu không có đồng đội ở bên cạnh thì không thể khıêυ khí©h nhân vật phản diện được.