Chương 22

Trong sách, người anh em tên Đạo Nguyên này là một thần y vô cùng tài giỏi. Hắn thường xuyên chữa trị cho nữ chính bị trọng thương bởi vì đối đầu với nhân vật phản diện và cũng bởi vậy cho nên dần dần hai người đã có tình cảm với nhau. Nhưng ở trong số các nam chính, hắn là một người có năng lực chiến đấu thấp nhất.

Đúng vậy, hắn là một bảo mẫu.

Thực sự là…

Đạo Nguyên chậm rãi đi về phía núi Cổ Nhạc.

Trước khi xuyên vào cuốn sách, hắn đang chuẩn bị cho kỳ thi vào trường y. Sau khi xuyên không một thời gian, từ không thể tin được và không muốn tin, giờ đây hắn đã bắt đầu chấp nhận hoàn cảnh của mình.

Mấy năm nay, hắn còn thật sự miệt mài nghiên cứu kiến thức y học, cố gắng tập luyện và hành nghề cứu người ở khắp nơi.

Chỉ có điều là hắn không giống với các y tu truyền thống khác. Y tu truyền thống chỉ cứu Tu Tiên giả, bởi vì cứu người sẽ tiêu hao linh lực của chính mình. Hơn nữa, bình thường người phàm đều có đại phu chẩn đoán bệnh và cứu chữa cho nên họ không cần phải lãng phí linh lực của mình.

Nhưng hắn lại có thể cứu tất cả mọi người.

Hắn cứu tiểu yêu bị chặt đứt chân, cứu tội phạm bị đâm thủng ngực, cứu một lão gia tai to mặt lớn và cứu cả một tiểu cô nương điên điên khùng khùng.

Hắn thật sự không phải là thánh mẫu, chỉ đơn giản là hắn thích nhìn sinh mệnh đang hấp hối, đột nhiên có thể sống sót ở trong tay mình. Điều đó khiến cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thỏa mãn cực kỳ mãnh liệt, giống như cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy một người không tắm rửa suốt mười năm, cuối cùng cũng đã tắm rửa sạch sẽ vậy.

Hắn đã đi khắp nơi trong nhiều năm và chưa bao giờ sống ở một nơi cố định. Tuy nhiên, gần đây trong lòng hắn nảy sinh một khát khao mãnh liệt, nó thôi thúc hắn đi đến núi Cổ Nhạc.

Cách đây một thời gian, hắn nghe được từ một tiểu yêu mà hắn đã cứu rằng trong trận đại chiến giữa hai phái là tiên tu và ma tu, nữ nhi của Chưởng môn phái Linh Kiếm đã thức tỉnh và trở thành Thánh Nữ như trong lời tiên tri. Trong khi đó, một người nào đó ở trong phái Linh Kiếm đột nhiên rơi vào ma và hiện tại, theo lời truyền miệng thì người đó chính là Ma Thần mà Ma tộc vẫn luôn hằng mong đợi.

Vì vậy, hắn mơ hồ đoán được rằng có lẽ sức mạnh của cốt truyện sẽ ảnh hưởng đến hắn. Với tư cách là một trong những thành viên ở trong hậu cung của nữ chính, chắc là hắn sẽ phải lên sân khấu rồi.

"Ta còn nghe nói rằng người rơi vào ma kia là vị hôn thê của Chưởng môn tương lai và cũng chính là "mẹ kế" của Thánh Nữ, bảo sao mà nàng ta cứ muốn tranh đấu cùng Thánh Nữ."



Hắn đính chính: "Vị hôn thê của Chưởng môn tương lai là chỉ vị hôn thê của Chưởng môn tiếp theo chứ không phải thê tử tương lai của Chưởng môn hiện tại."

"... Ha... ha" Tiểu yêu đáp lại với một nụ cười ngượng ngùng: "Phu nhân của Chưởng môn tương lai và phu nhân tương lai của Chưởng môn có gì khác nhau đâu chứ? Ngôn ngữ của nhân loại các người thật đúng là phiền phức."

Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Đạo Nguyên chậm rãi đi bộ đến núi Cổ Nhạc.

Đúng vậy, đi bộ. Bởi vì hắn sợ độ cao nên hắn không ngự kiếm và cũng không cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa và xe ngựa rung lắc quá điên cuồng cho nên hắn không thích. Truyền tống quyển trục rất đắt và hắn còn phải tiết kiệm tiền để mua thuốc.

Hắn lên sân khấu muộn hơn so với nữ chính và các nam chính khác, hắn không có nhiều tiền và thật sự đang dần hết tiền.

Cho nên mặc dù hắn đã bắt đầu khởi hành từ nửa tháng trước, nhưng hắn vẫn còn cách núi Cổ Nhạc rất xa.

Để đi đường tắt, hắn leo lên một ngọn núi nhỏ hoang vắng, vừa mới đi được nửa đường thì từ xa, hắn lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, hắn lần theo mùi máu để tìm đến đó.

Xuyên qua bụi cây rậm rạp, hắn nhìn thấy một thiếu nữ đang hôn mê và nằm đè lên một bụi cây lớn ở bên trong.

Khắp cơ thể của thiếu nữ có rất nhiều vết kiếm chém, quần áo vốn đã mỏng thì rách tả tơi, trước ngực có một lỗ thủng lớn đỏ như máu, tiếng thở nhẹ và nhỏ đến mức khiến cho hắn suýt chút nữa thì tưởng rằng đây là một cái xác chết.

Vết thương trên ngực nàng được bao quanh bởi một chút Ma khí, nhìn qua thì thấy có vẻ như nàng đang cố gắng ngăn không cho máu chảy ra.

Đạo Nguyên nhìn thấy chiếc vòng tay màu đỏ như máu có một vệt trắng kỳ lạ ở trên cổ tay trái của nàng. Hắn nhớ lại miêu tả về nhân vật phản diện siêu cấp ở trong cuốn tiểu thuyết và kinh ngạc khi phát hiện ra bản thân đã gặp phải nhân vật phản diện đáng sợ và biếи ŧɦái nhất trong cuốn sách… Tá Khuynh.

Hắn nhớ lại miêu tả về nhân vật phản diện Tá Khuynh ở trong sách. Đó thực sự là một người gϊếŧ người vô tội một cách bừa bãi, không chuyện ác nào là không làm, điên cuồng, muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu, gây ra rất nhiều tổn thương cho nam chính, nữ chính và thậm chí là cả thế giới.