Chương 2

Sau khi trở thành thê tử của Tu Mộc, thân là đệ tử ngoại môn như nàng cuối cùng cũng có thể tiếp cận công pháp chủ yếu của phái Linh Kiếm rồi.

Gả cho Tu Mộc - Chưởng môn tương lai, là nàng đã tiến tới bước đầu tiên trong việc có được sức mạnh vô tận, vì bước này, nàng đã lập kế hoạch nhiều năm, nhưng vào lúc suýt chút nữa thành công lại bị Ma tộc đến xâm phạm, làm loạn.

Nàng lắc đầu, muốn lắc đi sự tức giận và nỗi không cam lòng đang mãnh liệt trong đầu đi, dứt khoát đọc lên Thanh Tâm Chú, trong lòng lại càng đọc càng loạn.

Nàng dứt khoát không đọc nữa, đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn chằm chằm vào bầu trời dần tối đen của Huyền Quy, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm xúc kỳ lạ, nặng trịch đè vào trong lòng, cứ như có thứ gì đang… kêu gọi nàng?

Huyền Quy bây giờ là nơi nguy hiểm nhất, vô số yêu ma bị tên đại ma đầu Mặc Vận đó tập kết ở đây, không biết khi nào sẽ làm loạn lên.

Tu vi của nàng thấp kém, vốn dĩ nên cách những nơi thế này thật xa, nhưng cảm giác này quá mãnh liệt, nàng cau mày lại dứt khoát đẩy cửa ra, kháp quyết một cái, ngự kiếm bay đến Huyền Quy.

Nàng vừa bay ra khỏi tiên môn, liền nghe thấy Chấn Ma Linh ở phía xa vang lên. Phán đoán phương hướng, thì là truyền đến từ Huyền Quy.

Chấn Ma Linh là tuyến phòng thủ đầu tiên được thiết lập ở tiên môn, chỉ cần có yêu ma dứt qua khỏi đường biên giới của Huyền Quy, Chấn Ma Linh sẽ vang lên tiếng chuông lớn, xem ra Ma tộc đã không nhịn được muốn ra tay rồi.

Trong sân phía sau lưng nàng có vô số ngọn đèn sáng lên, một vài đệ tử động tác nhanh nhẹn đã mặc quần áo vào ngự kiếm đến Huyền Quy rồi, cuộc chiến tranh giữa ma tu và tiên tu này khiến rất nhiều đệ tử thức trắng đêm không ngủ.

Tá Khuynh tu vi thấp, ngự kiếm bay chậm, trong chốc lát đã có rất nhiều người nhanh chóng vượt qua nàng, đợi nàng đến Huyền Quy, trước tuyến phòng thủ của tiên môn đã đứng đầy người.

Trước mặt đứng đầy người đông nghịt, hắc khí kinh người gần như đã bao trùm cả cái Huyền Quy.

Nhiều năm nay, Tu Tiên giả vượt xa ma tu, công pháp ma tu tu luyện trước giờ đều tàn nhẫn trái với nhân luân, trước giờ bị những Tu Tiên giả truy sát khắp nơi.



Nhưng vào trăm năm trước, Mặc Vận của Ma Tu giới ngang trời xuất thế. Hắn ta là một thiên tài vô cùng tàn nhẫn, chỉ trong một trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện ra Nguyên Anh, chỉ thiếu một bước là có thể Hóa Thần, dưới sự dẫn dắt của hắn ta, ma tu dần có thể ngang vai ngang vế với tiên tu.

Nhưng nàng cảm thấy về mặt tu luyện, Mặc Vận là thiên tài, có vài chỗ lại rất ngốc, ví dụ như hắn ta tin vào lời tiên đoán.

Trong lời tiên đoán xa xôi có một Thánh Nữ, tương truyền sau khi Thánh Nữ thiêng liêng hiện thế, sẽ gột rửa sạch toàn bộ sự ô uế của thế gian, mà ma vật, ma tu thì không cần phải nói, nhất định sẽ bị nàng ấy đuổi cùng gϊếŧ tận.

Lời tiên đoán đã lưu truyền được nghìn năm, Thánh Nữ lại chưa từng hiện thế, nó đã dần trở thành một thần thoại lâu đời, không có ai xem là thật.

Mà Mặc Vận mấy năm nay lại bắt đầu lấy câu “treo cổ Thánh Nữ” làm khẩu hiệu, tập kết ma tu, đồ sát tiên môn.

Nàng vốn cho rằng Mặc Vận chỉ là muốn lấy điều này làm lý do để ma tu đều làm việc cho hắn, tự cho hắn là vua mà thôi, nhưng cho đến lúc nhìn thấy Mặc Vận thật sự dẫn theo một nhóm ma tu gϊếŧ đến trước tiên môn, nàng biết Mặc Vật thật sự tin vào lời tiên đoán đó nên mới điên cuồng như vậy.

Mặc dù Mặc Vận lớn mạnh, nhưng vẫn chưa lớn mạnh đến như vậy, khơi dậy chiến tranh vào lúc này quả thực là tìm chết.

Ở phía xa xa, nàng nhìn thấy Tu Mộc đứng ở nơi trước nhất trong đám người, đám người hỗn loạn đứng lung tung, nàng như con thoi trong đám người, thỉnh thoảng lại thấp giọng nói với đệ tử phía trước mình: “Làm phiền tránh ra một chút.”

Tá Khuynh vừa ra khỏi đám người, liền bị ai đó đẩy một cái, cú đẩy đó rất mạnh, mơ hồ có chứa pháp lực, đẩy nàng đến lảo đảo, nàng lùi hai bước sang bên cạnh mới đứng vững được. Quay đầu nhìn người đi đến.

“Nhường đường một chút.” Người đẩy nàng là đồng môn Tu Nhiên, phía sau nàng ta là tiểu sư muội đồng môn - con gái của Chưởng môn, Thanh Ly. Hai người rõ ràng cũng vừa đi ra khỏi nhóm người. Tu Nhiên cười híp mắt quay đầu nói với Thanh Ly: “Sư muội, mau đi đi.”

Nói rồi, nàng ta xem thường mà liếc nhìn Tá Khuynh một cái: “Tu vi thấp vẫn là nên ra sau trốn đi, đứng có bị ai bất cẩn rạch vào mặt là hết cách quyến rũ nam nhân đó.”

Tu Nhiên và Thanh Ly giống nhau, rất có thiên phú trong việc tu luyện, nàng ta và Thanh Ly một người là Kim Đan sơ kỳ, một người là Kim Đan hậu kỳ. Người tu vi cao thâm như nàng ta trước giờ vẫn luôn xem thường người dựa vào Trúc Cơ đan mới có thể miễn cưỡng thăng cấp là Tá Khuynh, bình thường thường xuyên lăng mạ nàng bằng ngôn ngữ.