Chương 1

Khi yêu ma hoành hành, hư không ảm đạm, mặt đất xoay chuyển, trong lúc vạn vật khóc than, sẽ có Thánh Nữ hiện thế gánh vác thiên mệnh, nàng sẽ kết thúc loạn thế do yêu ma hống hách lộng hành, gϊếŧ sạch ma tu, lưu đày yêu ma tại vùng đất hư vô vĩnh viễn, bảo vệ thế gian trong yên bình.

Lời tiên đoán hoang đường đến nỗi ngay cả trẻ em tuổi hơi lớn cũng không tin, ngắn gọn mà nhàm chán, còn không bằng những mẩu truyện cười của người kể chuyện trong quán trà nhân gian.

Vậy mà lại có một người tin - ma tu Mặc Vận.

“Khuynh Nhi, tiểu sư đệ vừa truyền tin tức tới, ma quân do Mặc Vận dẫn dắt đã tập họp ở Huyền Quy, trễ nhất là ngày mai, chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến.” Tu Mộc cau mày, đưa cái vòng phát ra ánh sáng màu bạc trong tay cho Tá Khuynh đang ở trước mặt hắn ta, nói: “Muội đeo cái vòng này, thời khắc nguy hiểm có lẽ sẽ giữ được tính mạng.”

Tá Khuynh lắc đầu, đẩy cái vòng lại, yếu đuối nói: “Sư huynh cầm lấy phòng thân đi, huynh là chưởng môn tương lai, chắc chắn bọn họ sẽ nhằm vào huynh. Tu vi ta thấp kém, không giúp được việc gì.”

“Chính vì vậy muội mới cần nó hơn là ta.” Tu Mộc nắm lấy tay nàng, đeo vòng vào cho nàng, dịu dàng nói: “Yêu ma vô tình, chú ý an toàn, nếu như…” Hắn thở dài một hơi: “Nếu như trận chiến này ta có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ cưới muội.”

Trong mắt Tá Khuynh đã xuất hiện nước mắt, nàng kiềm chế nỗi nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đừng nói lời ngu ngốc, ta đợi huynh cưới ta.”

Thấy dáng vẻ bướng bỉnh muốn khóc nhưng lại cố nén nước mắt của Tá Khuynh, trong lòng Tu Mộc đau xót, vô cùng dịu dàng mà vuốt tóc nàng: “Ngoan, mọi việc cẩn thận, ta phải đi tìm các trưởng lão thương lượng chiến sự rồi.”

“Được.” Tá Khuynh gật đầu, nén nước mắt nở một nụ cười ngoan ngoãn.

Mộc Tu xoay người rời đi, Tá Khuynh ở yên đó, lặng lẽ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Mộc Tu. Theo bóng lưng dẫn khuất đi của Mộc Tu, nụ cười của nàng cũng biến mất từng chút, nàng đưa tay lên, cúi đầu quan sát kỹ cái vòng đeo trên tay của mình.

“Tu Khuynh sư tỷ.” Sau lưng Tá Khuynh đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nghe ra thì người ở cách phía sau nàng vài bước chân.

Ánh mắt Tá Khuynh đột ngột trở nên lạnh lẽo, tu vi của nàng thấp quá rồi, ngay cả việc người khác đến gần nàng nàng cũng không phát hiện được. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại đổi thành vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu nói: “Ôn Lăng sư đệ, sao đệ lại ở đây?”

Thiếu niên phía sau chắp tay ra sau lưng gượng gạo nở nụ cười: “Ta ở đây lâu lắm rồi, nhưng không dám làm phiền hai người.” Ánh mắt y rơi vào cái vòng xuyến nàng đeo trên tay: “Tu Mộc thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của tỷ, ngay cả vòng Ngọc Tâm cũng cho tỷ.”

Ánh mắt nàng cũng rơi xuống cái vòng trên cổ tay, dịu dàng bật cười: “Sư huynh luôn đối xử với ta rất tốt từ trước đến giờ.”



Ôn Lăng cúi đầu, có hơi thất vọng nói: “Nếu không phải Ma tộc kêu gào đòi khai chiến là ngày mai hai người có thể thành thân rồi.”

“Ừm.” Nói rồi, đáy mắt nàng dâng lên vài phần lo lắng: “Ma tộc làm nhiều việc ác, khát máu thích chém gϊếŧ, nếu đánh thật, cũng không biết sẽ có quang cảnh thế nào. Ôn Lăng sư đệ cũng nên cẩn thận hơn.”

Ôn Lăng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, y mất tự nhiên mà lấy cái tay giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội không được bắt mắt ra.

Y nhỏ giọng nói: “Ta không có đồ tốt như của sư huynh để cho tỷ phòng thân, chỉ có một miếng ngọc bội tập hợp linh lực của ta, nếu như có yêu ma đến gần tỷ, tỷ có thể mượn linh lực trong miếng ngọc bội này để ngăn chặn lại phần nào.”

Nàng có hơi kinh ngạc, lập tức lắc đầu nói: “Ta không thể lấy, đại chiến vô cùng nguy hiểm đáng sợ, đệ giữ lại phòng thân đi.”

Thiếu niên không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, cưỡng ép nhét ngọc bội vào trong tay nàng, liền thi triển niết quyết chạy mất rồi. Bỏ lại nàng ở phía sau gọi: “Ôn Lăng! Quay lại!”

Nàng gọi hai tiếng, thấy gọi không trở lại liền thở dài một hơi, đi trở về sân nhỏ của mình.

Vào trong phòng, nàng ngồi trên ghế đẩu, nhìn bản thân trong gương nước rồi ngây người.

Nữ nhân mặt không biểu cảm trong gương có một khuôn mặt diễm lệ đến yêu nghiệt, không giống Tu Tiên giả, ngược lại càng giống ma tu.

Nàng cố tình làm ra vẻ ngoan ngoãn mà cười ngốc trong gương một cái, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lực công kích đó trong chốc lát trở nên dịu dàng, ít đi vẻ mê hoặc câu dẫn người khác, nhiều thêm nét mộc mạc, đơn thuần.

Nụ cười nhạt dần đi từng chút, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt âm u của bản thân trong gương, lẩm bẩm nói: “Giống với ma đầu thật đó.”

Nhắc đến ma đầu, nếu không phải đám Ma tộc ngu dốt đó phá đám, ngày mai đã là ngày thành thân của nàng.

Nàng đợi ngày thành thân này, đợi quá lâu rồi.

Tứ linh căn như nàng thiên phú quá kém, cho dù nàng nỗ lực hơn người khác rất nhiều lần cũng chẳng đáng là bao.