Chiếc lưu ly hồ điệp kia cực kỳ xấu, cánh xiêu xiêu vẹo vẹo, là đồ trang sức đầu tiên nàng khắc sau khi nàng học được thuật pháp.
Cũng là chiếc lưu ly hồ điệp, bị bạn đồng môn ngoan độc giẫm dưới chân, nghiền nát ở trong bùn, cười nàng là hồ ly dụ dỗ, chỉ muốn dùng bề ngoài dụ dỗ người khác, không tu luyện đứng đắn, mới có thể yếu như vậy.
Mà cho dù mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, linh căn nàng hỗn loạn, cũng không đánh lại được mấy đồng môn bắt nạt nàng.
Xinh đẹp không có năng lực luôn luôn có lỗi.
Ngày nàng gặp được Tu Mộc cũng là ngày đó.
Tu Mộc đi ngang qua khom lưng nhặt lưu ly hồ điệp đã bị giẫm bẩn lên, dùng khăn tay lau sạch sẽ, đưa cho nàng, dạy dỗ mấy môn đệ bắt nạt nàng.
Trong phút chốc suy nghĩ rất nhiều, lưu ly hồ điệp đã nhanh chóng nằm trong tay Tá Khuynh, hoảng hốt nhìn về phía Tu Mộc.
Cũng là một cái chớp mắt này, trên đầu nàng đột nhiên lóe lên một luồng sáng màu vàng bàng bạc chói mắt, luồng ánh sáng này chiếu từ trên đầu nàng lao thẳng tắp xuống!
Tá Khuynh đắm chìm trong ký ức có phản ứng hơi chậm, vừa muốn lui về phía sau thì giữa lưu ly hồ điệp liền lan ra mấy ánh sáng mờ nhạt quấn quanh người nàng trói lấy người nàng, có trở ngại trên người nàng, khiến cho nàng không kịp né tránh ánh sáng màu vàng kia, liên tiếp bị đánh một cú.
Ánh sáng màu vàng kia bao phủ cả người nàng, đồng thời, giống như có tiếng chuông hùng hồn mạnh mẽ vang lên bên tai nàng, mỗi một cái đều đánh thẳng tới ruột gan nàng, khiến cho miệng mũi nàng chảy máu.
Đau đớn từ ngực lan ra khắp tay chân, Tá Khuynh mạnh mẽ phá vỡ trói buộc, nhanh chóng lùi lại mấy bước, quanh người lập tức tạo thành kết giới bảo vệ màu đen nhạt, thoát được nhát kiếm đâm tới ngực.
Tá Khuynh lau máu trên khóe miệng, giọng căm hận nói: "Thanh Ly!"
Thanh Ly cầm trọng kiếm trong tay bay từ trên không trung xuống, cười nói: "Vẫn đa tạ Tu Mộc sư huynh phân tán lực chú ý của ngươi, nếu không ta còn không tìm được cơ hội tốt như vậy để khiến ngươi bị thương nặng."
Đúng rồi, lưu ly hồ điệp bình thường làm sao có thể tự nhiên phát sáng được.
Tá Khuynh cầm lưu ly hồ điệp cầm trong tay nghiền thành bột mịn, cắn răng cười nói: "Đến địa ngục cảm ơn nhau đi!" Nói xong, Ma khí đang trói buộc những người khác đều đã quay đầu nhao nhao nhằm về phía Thanh Ly, ngưng tụ thành roi hướng quất lên trên người nàng ta.
Mà sau một đoạn thời gian không gặp, Thanh Ly đã thay da đổi thịt, không còn yếu ớt giống như trước. Nàng ấy vung kiếm vừa mạnh mẽ lại tao nhã, nhẹ nhàng đánh tan Ma khí đang đánh về phía nàng ta, nhảy đến phía trước người Tá Khuynh, mũi kiếm dồn thẳng vào ngực Tá Khuynh.
Tá Khuynh nghiêng người tránh đi, dùng ngón út ngoắc lấy vòng tay màu đỏ trên cổ tay tay trái, vòng tay liền đứt rơi khỏi cổ tay nàng, ngưng tụ thành một lưỡi kiếm bao bọc bởi oán khí màu đỏ như máu.
Tay phải nàng cầm kiếm, đúng lúc chặn được kiếm phong Thanh Ly chém qua, tiếp đó liền đá mạnh vào ngực Thanh Ly, đá Thanh Ly bay ra ngoài mấy thước.
Ngay sau đó, Tá Khuynh nhổ ra một ngụm máu.
Ruột gan vô cùng đau đớn, một cú đánh có mấy vệt sáng màu vàng kia của Thanh Ly đã có mấy vệt sáng nhân cơ hội vọt vào trong cơ thể nàng, dọc theo kinh mạch nàng, cắn nuốt lấy ma lực hùng hậu của nàng.
Loại ánh sáng màu vàng này cũng không phải Thanh Ly có thể tùy tiện tạo ra được, nàng đoán Thanh Ly đã sớm ẩn nấp ở bên cạnh để chuẩn bị, chỉ chờ nàng có lỗ hổng một cái liền khiến nàng bị thương nặng.
Cũng không biết trên lưu ly đã bỏ thêm chất độc gì, tay phải bóp nát lưu ly hồ điệp của Tá Khuynh bắt đầu thối rữa biến thành màu đen, chỉ chốc lát sau liền máu thịt lẫn lộn. Nàng quen dùng tay phải, máu thịt thối rữa dính lên chuôi kiếm màu đỏ, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tá Khuynh khẽ nhích mũi chân, mượn lực tránh khỏi lưỡi kiếm Thanh Ly bổ tới, cả người lùi xuống một đoạn, lại đứng lại vững vàng.
Cách sau lưng nàng một tấc, một thanh kiếm chỉ vào ngay phía sau lưng của nàng. Tu Mộc sắc mặt tái mét nắm kiếm, không ngừng lùi về phía sau nàng không một tiếng động.
Tiếp theo đó, sau lưng nàng liền xuất hiện nhiều tiên tu, vây quanh nàng từ bốn phương tám hướng, mũi kiếm mạnh mẽ chỉ về phía nàng, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, liền không chút do dự mà đâm nàng chảy máu.