Chương 17

Từ xưa đến nay, đám người tu tiên đều thiên vị lấy nhiều địch ít.

Thanh Ly đứng từ trên mặt đất dậy, thở dài: "Bó tay chịu trói đi, Tu Khuynh sư tỷ, tỷ trốn không thoát rồi."

Tá Khuynh cũng thở dài, đám người này, luôn luôn tự cho là đúng cứ thích gọi nàng bằng cái tên nàng ghét nhất.

Nàng nghe thấy tiếng đàn ở trong góc đã ngừng, liền quay đầu, khàn giọng nói với thiếu niên đang đánh đàn: "Tiếp tục đàn."

Tu Nhiên nghe vậy không khỏi cao giọng cười nói: "Thích nghe như vậy? Đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ tìm rất nhiều người đến đàn nhạc buồn cho ngươi."

Tá Khuynh chớp chớp mắt mấy cái, trong giây lát, Tu Nhiên liền giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ đánh vào bụng một cái rồi bay ra ngoài, cú đánh kia rất nặng, Tu Nhiên giống như diều bị đứt dây, liên tục đập vào đống đổ nát của đại điện, phun ra một búng máu.

Mọi người nhao nhao kinh hãi, chỉ riêng Tá Khuynh cười cực kỳ ngọt ngào, nói: "Sư tỷ à, đoạn nhạc buồn này đánh vì ngươi đấy."

"Sư tỷ!" Thanh Ly nhất thời thất thố, bay vọt đến chỗ Tu Nhiên, hoảng vội khom lưng nâng nàng ta dậy.

Mà lúc này, trên người Tá Khuynh hiện ra một sức mạnh mạnh mẽ, đồng thời đẩy lùi đám tiên tu bên cạnh nàng. Tá Khuynh nhân cơ hội nhảy ra khỏi vòng vây, cơ thể vừa di chuyển, liền đứng phía trên đống đổ nát.

Chân nàng giẫm lêи đỉиɦ lưng ghế dựa gỗ tử đàn bị đánh sập, dáng vẻ vẫn mê hoặc như cũ, cười hỏi: "Có nhìn thấy không?"



Nàng mở hai tay ra, ôm không khí, nhẹ giọng nói: "Thứ gì đó đang bay trong không trung."

Oán khí vong linh, đau khổ, không cam lòng, hóa thành tầng sương đen đặc, trôi bồng bềnh trong không trung.

Nàng hít sâu một cái, trong giây lát, oán khí chết oan của cả phái Cổ Nhạc liền bị nàng hút hết vào trong cơ thể, biến thành Ma khí để cho nàng sử dụng.

Oán khí bổ khuyết được một phần vết thương của nàng, tạm thời miễn cưỡng ngăn chặn ánh sáng màu vàng đang chạy loạn trong cơ thể nàng. Vết thương ở tay phải vẫn đau như cũ, Tá Khuynh mang theo lửa giận nắm chặt kiếm trong tay, đi đến phía Thanh Ly và Tu Nhiên, vừa đi vừa hỏi: "Sư tỷ yêu dấu của ta, ta chưa bao giờ trêu chọc ngươi, vì sao cứ luôn luôn nhằm vào ta?"

Thanh Ly cầm kiếm, che ở phía trước Tu Nhiên, ngoan độc nói: "Ngươi làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội."

Tá Khuynh không tiếp lời của nàng ta, tự nhiên nói: "Để ta đoán nào, bởi vì ta ngăn cản con đường ngươi yêu thương tiểu sư muội hả?"

Thanh Ly cầm kiếm bổ về phía Tá Khuynh, nhưng Tá Khuynh vừa mới hút oán khí vong linh của mấy trăm tiên tu nên vô cùng mạnh, chỉ một kiếm liền quẳng ngã Thanh Ly vào trong góc.

"Ly Nhi!"

Tá Khuynh dẫm lên đống thi thể vỡ vụn, tiếp tục đi về phía Tu Nhiên, vừa đi vừa tiếp tục hỏi: "Bởi vì tình của ngươi trái với lẽ thường, nhất định không có kết quả, liền hi vọng ít nhất tình cảm với sư muội ngươi có thể thuận lợi sao?"

Tu Nhiên chật vật lau máu trên mặt đi, không nói được lời nào.



Một sư đệ lạ mặt cầm kiếm ý muốn ngăn Tá Khuynh lại, Tá Khuynh mặt không chút thay đổi, trở tay một kiếm, chỉ nháy mắt thi thể người kia rời ra.

Tu Mộc thi triển pháp thuật, ý muốn ngăn cản bước chân của Tá Khuynh, đau khổ nói: "Không liên quan gì tới bọn họ cả, là ta có lỗi với muội."

Tá Khuynh hơi hơi nghiêng người, dễ dàng đâm một kiếm vào ngực Tu Mộc, cười trả lời: "Yên tâm, mỗi người các ngươi đều chạy không thoát."

Ma khí ngưng tụ thành xích sắt trói chặt hai chân Tu Mộc, mạnh mẽ vứt hắn ta qua một bên, ra sức đập liên tục vào tường, mà Tá Khuynh cũng không nhăn mày lại, thoải mái giống như đang dùng trà ăn cơm.

Nàng giống như một vị thần chết uy vũ tàn nhẫn, không ai có thể ngăn lại.

Nàng vươn tay, Ma khí theo ý niệm của nàng, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ ở trong không trung, bóp chặt cổ họng Tu Nhiên, nhấc nàng ta lên cao. Tu Nhiên vùng vẫy, cả khuôn mặt đỏ lên.

Thanh Ly sốt ruột, lau máu ở khóe miệng, tiến lên xoay người mạnh mẽ chém một nhát lên trên tay Tá Khuynh.

Lần này Tá Khuynh không tránh đi, thả tay xuống. Tu Nhiên ngã ngồi dưới đất, che cổ họng, điên cuồng mở miệng hít thở.

Tá Khuynh nheo mắt nhìn về phía Thanh Ly, hai người không nói một lời liền đánh nhau ở trong đại điện. Ánh sáng màu vàng quấn lấy ánh sáng màu đen, đến mức khó mà phân biệt, tất cả mọi người xung quanh đều không tay vào được.

Đến khi ánh sáng mờ mịt giảm xuống, tro bụi bay đầy trong không khí, Tá Khuynh giành trước đứng lên. Bả vai nàng đã bị đâm thủng, phần bụng trần trụi cũng có hai lỗ hổng màu đỏ rất lớn, nhưng ở trong trận chiến này, nàng vẫn hơn một chút.