Một ngàn năm một lần luân hồi, ngàn năm sau, người gánh vác sứ mệnh của Thánh Thần và Ma Thần lại lần nữa xuất hiện, nỗi oán hận ẩn nhẫn hàng ngàn năm nay trong lỗ hổng lại bị giải phóng, sẽ trở thành một vòng xoáy kinh hoàng, huỷ hoại mọi thứ trên thế gian.
Ma Thần khát máu, tàn nhẫn vô tình, sức mạnh không ai địch nổi, nhưng tà không thắng chính, khi yêu ma hoành hành, hư không mờ mịt, trời đất xoay chuyển, vạn vật kêu gào, Thánh Thần sẽ hiện thế.
Nàng ấy sẽ kết thúc thế giới hỗn loạn nơi yêu ma hoành hành, gϊếŧ hết tất cả yêu ma, lấy đầu Ma Thần, độ hóa oan hồn, bảo vệ hòa bình thế giới.
Khi đọc đến đoạn này, Tá Khuynh nhịn không được bật cười lên, lời tiên đoán ngu xuẩn. Nhưng đồng thời, nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Từ thời thiếu niên, nàng đã có một mục tiêu kiên định, đó là huỷ diệt thế giới.
Nhưng để đạt được mục tiêu này thì vô cùng gian khổ. Nó giống như việc nàng leo lên một bậc thang dài dằng dẵng, bậc thang có một vạn bậc, chỉ cần nàng leo đến đỉnh thì nàng có thể thành công huỷ diệt thế giới, nhưng những năm nay nàng khổ công tu luyện cũng chỉ có thể leo được từ bậc thang thứ nhất lên bậc thang thứ hai.
Cứ ngỡ con đường phía trước còn xa vời vợi không thấy điểm cuối, nhưng trong chớp mắt, ông trời đã đưa nàng đến bậc thang thứ 9999.
Nàng chỉ cần tìm được lỗ hổng này, mở nó ra, gϊếŧ Thanh Ly lần nữa, chẳng phải giấc mộng này sẽ thành hiện thực sao?
Nghĩ đến đây, nàng gấp cuốn sách trong tay lại, ôm vào lòng, bước ra khỏi cánh cửa Thư đường, nói với Mặc Vận đang đứng bên ngoài: “Ngươi có biết vị trí của lỗ hổng trong sách cổ không?”
Mặc Vận nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trong sáng, lắc đầu nói: “Nó đã biến mất hàng ngàn năm trước rồi.”
Tá Khuynh gật đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Mặc Vận lại nói tiếp: “Tôn Thượng, người đừng nghĩ tới lỗ hổng đó nữa, nếu như lỗ hổng đó mở ra, không chỉ có tiên tu, tất cả mọi thứ trong thế giới, kể cả Ma tộc cũng sẽ biến mất.”
Tá Khuynh thầm nghĩ, đó không phải rất tốt sao? Nhưng nàng biết điều Mặc Vận muốn và mình không giống nhau nên nàng không nói ra.
Nàng nhìn Mặc Vận. Mặc Vận là một thanh niên mặt mày tuấn tú, ngoại hình đoan chính, rõ ràng là có một khuôn mặt đẹp nhưng trong khuôn mặt ấy lại ẩn chứa vài phần ảm đạm và liệt khí, có chính có tà. Hắn ta không giống nàng, là một người hoàn toàn ác độc.
Nàng biết, Mặc Vận chỉ muốn kết thúc bá quyền lâu nay của tiên tu, dẫn dắt Ma tộc trở nên mạnh hơn, mà điều này còn lâu mới có thể khiến mọi thứ trên thế giới mà nàng theo đuổi biến mất.
Suy cho cùng, trong mắt Mặc Vận, nàng chỉ là một con cờ không mấy ổn định để đối phó với tiên tu, sức mạnh to lớn nhưng ngu ngốc, nàng không phải chủ nhân mà hắn ta thật sự công nhận.
Nhưng Tá Khuynh không hề quan tâm đến những điều này, nàng không nói gì cả, chỉ cười rồi gật gật đầu, nàng trở lại Thư đường, sau đó đọc những cuốn thư tịch liên quan đến công pháp tu luyện của Ma tộc.
Ngày hôm đó, sau khi tàn sát ba trấn, nàng ôm cuốn thư tịch nằm trên chiếc ghế mây trong Thư đường, an tâm ngủ một giấc, một giấc ngủ thoải mái nhất từ trước đến giờ.
Từ khi thành Ma Tôn đến bây giờ, đã hơn một tháng.
Sau đó, Mặc Vận lệnh cho Ma tộc nhanh chóng xây dựng Ma điện mới cho Tá Khuynh, cũng chấp nhận yêu cầu của nàng, trồng ở nơi nàng ở một gốc hoa hồng lớn trong sân.
Hai ngày nay, Tá Khuynh tu luyện xong sẽ nằm ở trên ghế mây ngẩn người nhìn gốc hoa hồng trong sân.
Một ngày trời trong nắng ấm, sáng sớm Tá Khuynh liền rời giường, không tu luyện giống như thường ngày mà là ngồi ở trên ghế mây, ngẩn người nhìn hoa.
Hân Nhi đi qua, hỏi: "Tôn Thượng, đang nghĩ cái gì vậy?"
Tá Khuynh nhìn chằm chằm giọt sương trên đóa hoa, nói: "Ta đang nghĩ, kiểu ra sân thế nào mới có thể trông ta cực kỳ hung ác?"
"... Ưʍ." Hân Nhi khó xử.
Tá Khuynh đột nhiên đứng thẳng dậy, nói: "Tìm cho ta một bộ đồ vũ nữ Ma tộc mặc."
---
Hân Nhi đặt bút xuống, nhẹ giọng nói: "Tôn Thượng, đã trang điểm xong."
Tá Khuynh soi gương nhìn trái nhìn phải, nói: "Đây là cách trang điểm của vũ nữ Ma tộc?"
"Vâng ạ." Hân Nhi cẩn thận nói: "Khuôn mặt Tôn Thượng đã đủ xinh đẹp, không cần đánh quá nhiều phấn."
Hân Nhi nhìn Tá Khuynh trong gương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không khỏi ngây người.
Diện mạo Tá Khuynh trời sinh đã là yêu nghiệt, là vẻ đẹp mang theo tính công kích, chỉ cần một chút phấn hồng và hoa dán trên trán, đánh môi đỏ, đã đủ làm nổi bật lên vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng, khóe mắt dùng phấn màu hồng đánh nhẹ lên, càng nổi bật lên ánh mắt đung đưa quyến rũ người khác của nàng. Dáng vẻ như vậy, cho dù đứng giữa đám yêu nữ Ma tộc, cũng là số một không hai.
Tá Khuynh đứng lên, soi gương xoay trái xoay phải.
Nàng mặc đồ của vũ nữ Ma tộc, thân trên vừa đủ ôm lấy bộ ngực, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh, tà váy bên trong cũng chỉ ngắn hơn bắp đùi một chút, trên váy treo rất nhiều chuông màu bạc.
Bên ngoài váy là một lớp voan mỏng dài đến lòng bàn chân, như có như không, càng hấp dẫn lòng người. Hai bên lớp voan mỏng xẻ tà đến bắp đùi, mỗi một động tác của Tá Khuynh, voan mỏng liền bị động tác của nàng mang gió khẽ thổi lên, lộ ra đùi tuyết trắng phía dưới.
Dáng người Tá Khuynh đã đẹp, ngực lớn thắt lưng nhỏ, nàng mặc bộ đồ của vũ nữ này lại càng hấp dẫn hơn, khiến máu trong người nóng lên, không dời mắt được.
Ma tộc luôn luôn phóng khoáng với chuyện yêu đương, Hân Nhi nuốt miệng nước miếng, chân thành nói: "Dáng người của Tôn Thượng thật đẹp."
Tâm trạng Tá Khuynh cũng rất tốt. Nàng hừ một cái đi tới cửa điện, vừa vặn gặp được Mặc Vận đang đi tới ở cửa đại điện.
Mặc Vận trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm nàng, hiếm khi lắp bắp: "Người, người làm gì vậy."
Tá Khuynh véo cái quyết, tập trung Ma khí lại, vuốt đầu đại bàng ba đầu đang giương nanh múa vuốt nói: "Đi gϊếŧ người."
Mặc như vậy đi gϊếŧ người? Tầm mắt Mặc Vận rơi lên trên lưng Tá Khuynh, vừa giận vừa nhanh chóng dời tầm mắt, mất tự nhiên nói: "Ta có việc tìm người bàn bạc."
Tá Khuynh đã cưỡi lên đại bàng ba đầu, nghe thấy hắn nói lời này, cười tít mắt nói: "Trở về rồi bàn." Dứt lời liền mặc kệ Mặc Vận phản ứng, cưỡi đại bàng rời đi.
Mặc Vận nhìn bóng lưng Tá Khuynh rời đi có hơi sững sờ, du͙© vọиɠ Ma tộc rất lớn, hắn ta tu luyện nhiều năm đã không phải là trẻ con nữa, nhưng trong chớp mắt vừa rồi, vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng với mất tự nhiên. Hắn ta lắc đầu, nhanh chóng đẩy suy nghĩ khác trong đầu đi.
Tá Khuynh cưỡi đại bàng, bay thẳng đến trước cửa lớn phái Cổ Nhạc mới dừng lại.
Nàng đứng ở trên người con đại bàng đang bay lượn, nhìn quanh hai bên một chút, suy nghĩ một hồi, bắn nổ tung tượng đá trấn giữ ở cửa lớn của phái Cổ Nhạc.
Tiếp theo nàng vươn tay về phía cánh cửa phái Cổ Nhạc đã sụp xuống, Ma khí vô tận từ trong lòng bàn tay nàng điên cuồng tuôn ra, bắn về phía phái Cổ Nhạc.
Trận pháp phòng hộ của phái Cổ Nhạc đã bị Ma khí của nàng kích hoạt, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn hơi mờ, vây quanh phái Cổ Nhạc lại, ngăn chặn Ma khí của nàng ở bên ngoài.
Nàng nheo mắt lại, Ma khí giống như có ý thức lan ra theo trận pháp phòng hộ của phái Cổ Nhạc, chỉ chốc lát sau, trận pháp phòng hộ của phái Cổ Nhạc với cả phái Cổ Nhạc, đều bị Ma khí màu tím của Tá Khuynh bao phủ.
Tá Khuynh kiên nhẫn ngồi chờ trên lưng đại bàng, chỉ chốc lát sau, liền thấy Cổ Tể - chưởng môn phái Cổ Nhạc dẫn theo một đám đệ tử đáng tin cậy cầm kiếm lao tới.
Cổ Tể trưởng lão gầm lên với Tá Khuynh: "Tu Khuynh, dám đυ.ng đến phái Cổ Nhạc của ta, ngươi không muốn sống nữa hả!"
Thấy Cổ Tể trưởng lão, Tá Khuynh vô cùng cao hứng, phất phất tay giống như nhìn thấy một người bạn cũ lâu không gặp, đầy nhiệt tình nói: "Cổ Tể trưởng lão, ta tới diệt cả nhà ngươi!"
—
Ma khí che kín cả vùng trời của đại điện, che đi ánh sáng tươi đẹp.
Dưới ánh sáng mặt trời mờ nhạt, điệu nhảy của thiếu nữ tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành. Chỉ là mỗi một nhịp nhảy của nàng, mỗi một lần xoay người, mỗi một lần cánh tay múa lên, đều có một người cầm kiếm nhằm về phía nàng toàn bộ mạch máu trên người đều đứt đoạn từng khúc mà chết.
Đau khổ gào thét, kêu gào thảm thiết, tiếng cơ thể nứt toác là nốt nhạc theo điệu nhảy của nàng, máu tươi chảy đầy sàn đá, nàng giẫm lên thi thể lẫn máu tươi, càng nhảy càng mê hoặc.
Đây là một điệu nhảy chết chóc.
Điệu nhảy vừa kết thúc, dưới chân Tá Khuynh đã đầy rẫy thi thể, trong phòng cũng không còn người sống.
Nàng nhìn một đám nam tử ngồi phịch ở góc đại điện, run run bắt đầu gảy đàn, vỗ tay tán thưởng nói: "Đánh không tồi."
Thấy toàn thân người kia run rẩy, tay gảy đàn đã cực kỳ run rẩy, Tá Khuynh thở dài: "Đừng sợ, ta đã nói, đánh đàn cho ta thì ta sẽ không gϊếŧ ngươi."
Nàng đưa tay lau vết máu bắn tung toé trên mặt, cười rạng rỡ, quay đầu nhìn về phía Cổ Tể trưởng lão bị Ma khí biến thành khóa tỏa liên khóa lại quỳ trên mặt đất, không thể động đậy, nói: "Trưởng lão, sao ngươi lại không vui vậy."
Cổ Tể trưởng lão tóc tai bù xù, mặt xám như tro tàn, gương mặt nghiêm túc luôn luôn trang nghiệm hiện giờ đang đầy sợ hãi và đau buồn, ông ta nhìn thi thể vỡ vụn trên đất vỡ vụn, với bộ đồ dính đầy máu lại vô cùng hấp dẫn của Tá Khuynh, đến một câu cũng không nói nên lời.
Tá Khuynh cười đầy quyến rũ, máu tươi càng làm nổi bật lên làn da trắng sáng của nàng.
Nàng bước từng bước một về phía Cổ Tể, chậm rãi nói: "Mấy năm trước, không phải Cổ Tể đạo trưởng vẫn ép ta mặc bộ đồ này nhảy cho ngươi sao? Lúc ấy ngươi nói ta không đồng ý, nhưng hiện tại ta đã cân nhắc đến, ngươi vẫn không vui hả?"
Nàng che miệng lại, ra vẻ kinh ngạc lùi ra phía sau một bước, trong mắt lại mang theo vẻ độc ác, nói: "Đừng nói bởi vì ta không đồng ý liền muốn đẩy ta xuống dốc núi đấy chứ?"
"Là ta... Có lỗi với ngươi." Khoé mắt Cổ Tể đạo trưởng chảy xuống một giọt nước mắt, nói: "Nhưng... Cái này đâu có liên quan gì đến đám đồ đệ của ta đâu..."
Lúc này, ngoài điện vang lên một âm thanh quen thuộc, mang theo vẻ không dám tin và đau khổ, kêu: "Khuynh Nhi!"
Tá Khuynh quay đầu, nhìn về phía đám người Tu Mộc, Tu Nhiên bị kết giới ngăn cách ở ngoài điện, gợi lên một nụ cười xán lạn, dùng giọng điệu làm nũng xẵng giọng: "Mọi người tới muộn quá, ta đã sắp gϊếŧ sạch rồi."
Tất cả đại điện bị kết giới trong suốt của Tá Khuynh bao vây lại, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy, nhưng lại không vào được.
Đám người Tu Nhiên cầm kiếm sốt ruột muốn phá hủy kết giới, nhưng trong khoảng thời gian này Tá Khuynh tu luyện khắc khổ, công lực tăng cao, thực lực của bọn họ cách xa quá lớn, trong lúc này, lại không phá được kết giới một chút nào.
Trong điện, Tá Khuynh ngồi xổm người xuống, đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt Cổ Tể trưởng lão, giọng nói dịu dàng nói: "Khóc cái gì chứ, lúc ngươi bắt ta song tu cùng với ngươi, cũng không phải biểu cảm này."
Gương mặt Cổ Tể sợ hãi bắt đầu vặn vẹo, ông ta run rẩy nói: "Lúc trước ta nổi lên tà niệm không tốt, cuối cùng cũng không thành công! Ngươi cần gì phải bởi vì việc nhỏ này mà diệt cả nhà ta? Tu Khuynh, ngươi phạm vào sát giới nhiều như vậy, ngươi cho là ngươi sẽ chết yên lành?"
"Ta chết yên lành hay không chết yên lành cũng không sao, phái Cổ Nhạc ngươi nhất định không thể chết yên lành rồi." Tá Khuynh dùng tay phải che mặt mình, chớp chớp mắt mấy cái, cười đầy quyến rũ: "Cổ Tể trưởng lão, nhìn cơ ngơi mấy trăm năm bị hủy ở trước mắt mình trong vòng một ngày cảm giác như thế nào?"
Cổ Tể trưởng lão nhất thời nói không lên lời, ông ta nhìn đại điện hôm qua vẫn nguy nga tráng lệ, hôm nay đã bị nổ tung thành đống đổ nát cùng với thi thể của các đệ tử nổ tung đầy đất, giữa cổ họng phát lên một tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi.
Nhìn đến Cổ Tể trưởng lão ruột gan đứt từng khúc, Tá Khuynh gật đầu vô cùng hài lòng, dịu dàng hỏi: "Cổ Tể trưởng lão, ngươi muốn tự sát, chết nhanh một chút? Hay là muốn ta đánh một chút, hành hạ ngươi chết dần dần."
"Khuynh Nhi…" Cách tầng kết giới, Tu Mộc lắc đầu, vô lực đau khổ nói: "Đừng gây ra sai lầm lớn như vậy nữa."
Tu Nhiên ở bên cạnh lạnh nhạt nói: "Nàng ta đã thành ma đầu, không còn là Khuynh Nhi của ngươi nữa rồi."
Tá Khuynh như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nàng tập trung nhìn vào Cổ Tể trưởng lão, nhẹ giọng nói: "Ngươi còn không ra tay, ta thật sự muốn ra tay rồi đấy."
Cổ Tể trưởng lão mang theo ý hận khắc cốt nhìn Tá Khuynh liếc mắt một cái, nói: "Ta rủa ngươi đời đời kiếp kiếp không được như mong muốn, không thể chết yên lành!"
Ngay lập tức, ông ta không ngừng vận công, tự nổ tung chết.
Nhìn thi thể Cổ Tể nổ tung thê thảm, Tá Khuynh cười lên ha ha. Nàng giống một đứa trẻ vừa ý vì cuối cùng cũng nhận được kẹo, vui vẻ hoa chân múa tay giữa đại điện đổ nát.
Nhưng nàng chỉ vui vẻ một lúc, vui sướиɠ đến thỏa mãn khi Cổ Tể tự sát liền biến mất, tiếp đó đánh úp lại, là cảm giác vô cùng trống rỗng.
Cần rất nhiều rất nhiều máu tươi lẫn bất hạnh để lấp đầy trống rỗng.
Tá Khuynh nhàm chán nhếch nhếch miệng, nghiêng đầu, nhìn về phía đám người Tu Mộc đang cố gắng phá hủy kết giới ở bên ngoài điện, thở dài, phiền não nói: "Tu Mộc, ta nên để huynh với Thanh Ly chết như thế nào nhỉ?"
Kết giới đại điện cuối cùng đã bị đám người Tu Mộc phá hủy, đám người sư huynh sư đệ đằng sau Tu Mộc không nói hai lời cầm kiếm xông lên phía trước.
Tá Khuynh híp mắt nhìn bọn họ. Trên người nàng tràn ra mấy luồng Ma khí thô như cánh tay, khi luồng Ma khí kia tiến lên trên người mấy người kia liền cứng như sắt, làm cho bọn họ phun máu tươi ra ngoài, khi bọn họ vung kiếm lao về phía Ma khí, trong nháy mắt Ma khí liền tan ra, căn bản không gây ảnh hưởng gì.
Mấy người nhất thời không địch lại, chưa đến mấy chiêu đã bị có người bị Ma khí cuốn chặt lấy, không nhúc nhích được.
Mà cả quá trình này Tá Khuynh chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, cả tay cũng không nâng một chút nào.
Mấy người càng giãy giụa, làn khói màu đen lại càng quấn chặt, ánh mắt Tá Khuynh nhìn về Tu Mộc đứng bất động tại chỗ.
Mấy người Tu Nhiên bị Ma khí cuốn lấy cũng nhìn về phía Tu Mộc, hô lớn: "Sư huynh! Đừng ngây ra nữa!"
"Mau giúp chúng ta!"
"Gϊếŧ nàng!"
Sắc mặt Tu Mộc trắng bệch, hắn ta vươn tay, tạo ra một thanh kiếm dài trong tay, hắn ta nhếch môi, dùng kiếm lao về phía Tá Khuynh.
Tá Khuynh vén vén tóc bên tai, ánh mắt mê hoặc, cười nói: "Mộc ca ca, huynh muốn gϊếŧ ta lần thứ hai sao?"
Tu Mộc nghe vậy trên mặt càng mất đi mấy phần máu, hắn ta hơi nhếch môi, không nói được lời nào, rút kiếm vọt tới.
Tá Khuynh vươn tay phải ra với hắn ta, lòng bàn tay tuôn ra một luồng Ma khí mạnh mẽ, không chút lưu tình lao về phía Tu Mộc, mà Tu Mộc mạnh hơn so với mấy người kia, né tránh rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Tá Khuynh cũng chưa làm hắn ta bị thương.
Tá Khuynh cũng không nóng nảy, nàng giống như mèo bắt chuột, kiên nhẫn chơi với Tu Mộc đến cùng, một lúc sau Tu Mộc tiến gần, nàng liền lui về phía sau, Tu Mộc lui về phía sau, nàng liền mạnh mẽ đánh lên.
Mãi đến khi quần áo Tu Mộc bị xé rách, cả người toàn vết thương, từ từ mất đi sức lực, chật vật đến không chịu được, Tá Khuynh mới khẽ giật khóe miệng, nói: "Chơi chán rồi."
Vừa dứt lời, trên người nàng liền lan ra rất nhiều làn khói màu đen, đồng loạt hướng về phía Tu Mộc, chỉ chốc lát sau Tu Mộc liền giống như những người khác, bị Ma khí cuốn chặt lấy không thể động đậy, chỉ là Ma khí quấn trên người hắn ta càng đậm càng mạnh mẽ hơn, cũng quấn chặt chẽ hơn.
Lúc mấy người bị trói chặt thấy Tu Mộc có thừa lực ứng phó Tá Khuynh, liền không ngừng chửi bậy:
"Không biết liêm sỉ!"
"Nữ nhân đố kỵ!"
"Sỉ nhục môn phái!"
Đợi đến khi Tu Mộc cũng bị quấn lấy, mấy người kia liền đồng thời im lặng. Chỉ có Tu Nhiên lạnh lùng châm chọc nói: "Vẫn là ma giáo thích hợp ngươi, để ngươi phóng ra bản tính dụ dỗ của ngươi."
Tá Khuynh vô tội chớp mắt mấy cái, đúng là hôm nay nàng mặc rất cởi mở. Nàng hỏi: "Hôm nay Thanh Ly không tới sao?" Nói xong, nàng lắc đầu, đáng tiếc giận dữ nói: "Nếu nàng ta không tới, các ngươi đã có thể được chết cùng Cổ Tể trưởng lão tại đây rồi."
"A... " Tá Khuynh cười tít mắt nhìn về phía Tu Mộc, vô cùng thân thiết nói: "Mộc ca ca không cần lo lắng, ta sẽ không gϊếŧ huynh, ta còn chưa nghĩ ra cách hành hạ huynh thế nào nữa."
Vừa dứt lời, nàng liền thấy ngực Tu Mộc có thứ gì đó đang phát sáng. Nàng nheo mắt lại, đưa tay bắt lấy từ không khí, thứ kia liền từ trong ngực Tu Mộc bay ra, nằm trong tay Tá Khuynh.
Là lưu ly hồ điệp.
Lưu ly hồ điệp cực kỳ xấu.
Cho dù là Tá Khuynh, đã rất lâu mới thấy được vật cũ, cũng hoảng hốt trong nháy mắt, rơi vào trong ký ức trước kia.