Chương 11

Còn Ma Tôn thì lòng tham không đáy, khi Tá Khuynh vừa xuất thế đã hút hết mọi sự oán hận và đau khổ trôi nổi xung quanh, chuyển hoá chúng thành sức mạnh, lúc này Tá Khuynh mạnh đến mức không ai sánh bằng.

Hết kiếm này đến kiếm khác, Thanh Ly né tránh vô cùng thảm hại, nàng ấy nhìn Tá Khuynh trước mặt mình, một người mà trước đây chỉ biết ngưỡng mộ sức mạnh của nàng ấy, một người mà lúc ở trước mặt nàng ấy chỉ biết vâng vâng dạ dạ, một kẻ thấp hèn chỉ biết nịnh bợ, một người ngoại trừ cái vẻ bề ngoài ra thì chẳng có gì cả, nhưng ngày hôm nay lại tàn nhẫn dồn nàng ấy vào con đường chết.

Thanh Ly không nhịn được nói: “Muội hận ta như thế sao, vừa hồi sinh liền muốn gϊếŧ ta.”

Tá Khuynh cảm thấy những lời này của Thanh Ly thật nực cười, bây giờ nàng không nhân lúc Thanh Ly đang suy yếu mà gϊếŧ nàng ấy, không lẽ chờ nàng ấy khôi phục lại sức mạnh rồi mới gϊếŧ sao? Nhưng nàng lười giải thích, lạnh lùng nói: “Đúng.” Sau đó, liền vung kiếm lên đâm tới.

Thanh Ly khổ sở né tránh, dù sao cũng là người trẻ tuổi, nàng ấy nhìn Tá Khuynh, không kìm lòng được nói: “Muội hận ta là bởi vì Mộc ca ca dùng mạng muội cứu ta sao? Từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ sẽ giành Mộc ca ca với muội, cũng chưa từng nghĩ đến Mộc ca ca sẽ làm như thế.”

Tá Khuynh cười lạnh một tiếng, nhân lúc Thanh Ly đang nói, dứt khoát đâm một kiếm vào cánh tay Thanh Ly.

Thanh Ly “rít” lên một tiếng đau đớn lùi lại phía sau, Ma khí nhân cơ hội tiến vào vết thương dính đầy máu của Thanh Ly, khiến động tác của nàng ấy cũng bắt đầu chậm lại.

“Đây chính là nguyên nhân mà ngươi vĩnh viễn cũng thắng không nổi ta đó.” Tá Khuynh khẽ cười, hai mắt quyến rũ, nhàn nhạt nói: “Bởi vì trong đầu ngươi chỉ có đàn ông thôi, muội muội à.”

Cơn đau dữ dội và cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến cơ thể Thanh Ly run lên, từ nhỏ nàng ấy đã được nuông chiều yêu thương, chưa bao giờ bị thương nặng như thế này. Ma khí của Tá Khuynh đồng thời cũng đang thiêu đốt vết thương Thanh Ly, khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt của nàng ấy, giờ đây bởi vì đau đớn mà càng tái hơn.

Tá Khuynh nhếch miệng lên bật cười, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm chạp, hết đao này đến đao khác. Dưới sự tấn công của Tá Khuynh, thương tích của Thanh Ly cũng ngày càng nhiều.

Tá Khuynh cứ như thế khống chế Thanh Ly, Ma khí của nàng không ngừng gặm nhấm vết thương của Thanh Ly, khiến nàng ấy vô cùng đau đớn.

Thương tích càng ngày càng nặng khiến cho Thanh Ly ngay cả việc cử động cơ bản nhất cũng gặp phải khó khăn. Thanh Ly nảy ra ý nghĩ có lẽ hôm nay nàng ấy thật sự sẽ chết tại nơi này, nàng ấy mang theo sự tuyệt vọng và bản năng sinh tồn không cam tâm chịu thua miễn cưỡng né tránh.



Động tác của nàng ấy dần dần chậm lại cho đến khi không thể nào di chuyển được nữa.

Nụ cười tàn ác trên mặt Tá Khuynh sâu hơn vài phần, đôi mắt màu đỏ máu ánh lên vài phần hưng phấn, hai tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hướng xuống, hai tay giơ lên cao, dùng sức đâm mạnh xuống ngực Thanh Ly!

Tuy nhiên vào thời khắc sinh tử ấy, động tác của Tá Khuynh đột nhiên dừng lại.

Thanh Ly vốn đã nhắm nghiền hai mắt sẵn sàng chờ đợi cái chết, không ngờ rằng nhát kiếm chí tử ấy lại chần chừ không hạ xuống.

Nàng ấy mở mắt ra, thấy Tá Khuynh đứng bất động, vẻ mặt khó coi, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt âm u, sau đó thấy Tá Khuynh há miệng, phun ra một ngụm máu.

Chuyện gì thế này? Thanh Ly đưa mắt nhìn phụ thân mình đứng sau lưng Tá Khuynh đang thi pháp niệm chú, nhất thời hiểu ra mọi chuyện.

Để đề phòng xảy ra việc phản bội sư môn, trước khi các đệ tử nhập môn, phái Lăng Kiếm đều sẽ gieo một loại cổ độc vào linh mạch mỗi người, chỉ cần Chưởng môn niệm chú, cổ độc sẽ bắt đầu điên cuồng gặm nhấm linh mạch, cắn lại chủ nhân.

Linh mạch là cơ sở để tu luyện, bị cổ độc cắn không chỉ vô cùng đau đớn, mà kiếp này người đó chẳng khác nào một phế nhân, đừng nói đến việc tu tiên, ngay cả sống sót cơ bản còn khó lòng duy trì.

Vào thời khắc quan trọng, chính phụ thân của Thanh Ly đã khởi động cổ độc phản công Tá Khuynh, cứu nàng ấy một mạng. Sắc mặt Chưởng môn cũng không mấy dễ coi, lẽ ra ông ta khống chế cổ độc vô cùng dễ dàng nhưng hiện tại Tá Khuynh mạnh hơn ông ta rất nhiều, việc ông ta khống chế cổ độc gặp rất nhiều khó khăn.

Đầu ông ta mồ hôi đầm đìa, ông ta vốn đã bị Tá Khuynh đánh đến trọng thương, cạn kiệt sức lực, giờ còn dốc hết sức bảo vệ con gái mình.

Vẻ mặt Tá Khuynh cực kỳ dữ tợn.

Đau, đau không gì có thể địch nổi, loại đau này bắt đầu từ trong bụng rồi dần dần truyền đến mỗi một tấc da tấc thịt trên người nàng, nỗi đau bị gặm nhấm linh mạch này so với việc bị đao chém hàng ngàn hàng vạn nhát thì còn đau đớn hơn gấp trăm lần, nàng cử động vô cùng khó khăn, mỗi lần cử động đều làm cho sự đau đớn trên người nàng như được nhân đôi.