Chương 2

Mỗi năm, trường học đều sẽ tổ chức cho học sinh đi du xuân leo núi ngắm cảnh ở dã ngoại cách thành phố mười mấy kilômét. Đây là do hội học sinh họ tạo cơ hội tốt để cho mọi học sinh có thể xây dựng cảm tình, thúc đẩy tình cảm của nhau. Kiểu dạng nhân vật chính nổi bật như là Phương Kính đây. Từ vài ngày trước khi đi du xuân thì đã nhận được quà tặng từ rất nhiều nữ sinh; cả mấy túi lớn đồ uống và đồ ăn vặt, thức uống đều xếp thành một núi, còn có cả một đống thứ linh tinh lang tang khác; dù chia đều hết cho đám bạn xấu xa kia vẫn còn dư lại.

Sáu giờ rưỡi sáng, Phương Kính mặc quần áo nhẹ người ra cửa, đeo trên vai một túi du lịch đơn giản, vội vã đuổi kịp một phút cuối cùng trước khi xe chạy nhảy lên xe buýt. Tuy mặc một thân đồng phục màu đen không khác mọi người mấy, cũng không che lấp đi được đôi chân dài hơn người cùng với vòng eo thon nhỏ lại rắn chắc, đôi mắt đen láy lại lấp lánh tỏa sáng, nở nụ cười với mọi người trong xe, coi như là chào hỏi.

“Tới tới tới, ngồi ở đây này!” Đám học sinh cùng trường ngồi ở hàng ghế trước đều nhốn nháo mời mọc anh ngồi xuống. Nhưng Phương Kính lại lắc đầu, giương mắt nhìn quanh một lượt lại nhìn về phía cuối xe, chỗ ngồi từ trước đến nay đều trống không của anh, bỗng dưng lại bị một người chiếm mấy, đúng là cái tên mắt mù – Lục Lăng.

Mấy ngày này, Phương Kính lười để ý đến thằng nhóc Lục Lăng này, cũng tuyệt đối không phải là do sợ cậu ta. Dưới sự chuyển động lắc lư mà di chuyển đi sâu vào trong xe, thầm ôm lấy suy nghĩ ‘nếu người không phạm ta thì ta tất nhiên sẽ không phạm người’ ở trong lòng; anh vững bước đi đến gần Lục Lăng, cao ngạo hất cằm, giọng điệu coi khinh không chút nể nang, lớn tiếng nói:

- Lăn.

Hình như chỉ là vừa mới phát giác ra đối phương đang đứng trước mặt mình, Lục Lăng đang ngồi tựa vào bên cửa sổ, tháo xuống tai nghe, xoay mặt đi; dáng vẻ mỏi mệt, uể oải cùng với đôi mắt toát ra thần thái vô tội, vươn ngón tay trỏ chỉ vào ghế trống kế bên:

- Cậu có thể ngồi cạnh tớ mà.

- Tôi muốn ngồi cả hàng ghế này.

Phương Kính dựa nửa người to cao của mình lên trên lưng ghế thứ hai từ dưới đếm ngược lên, nhẫn nhịn tức giận mà nói thêm. Giáo viên ngồi ở hàng ghế đầu hình như đều quay đầu lại nhìn hai người họ. Thời gian tốt đẹp khó có được này lại không thể nào bị phá hư bởi cái tên trắng nhợt non èo này được.

Hai người, một ngồi, một đứng; cách nhau chỉ nửa mét. Ánh mắt của Lục Lăng lướt đoạn cần cổ của đối phương, nhảy thẳng một đường men theo đường cong cơ bụng xuống đến dưới háng đang đối mặt mình, dưới lớp đũng quần giáo phục rộng thùng thình cất giấu một đống phình phình; khiến cậu bắt đầu liên tưởng đến chiếc qυầи ɭóŧ của một tháng trước; trên chóp mũi còn có thể ngửi thấy thấp thoáng mùi vị giống đực nhàn nhạt của chàng trai mới lớn đang độ trưởng thành.

Nếu muốn ngồi mà nói, cũng có thể ngồi ở trong l*иg ngực của cậu đi. Chỉ cần kéo lưng quần xuống thấp một chút, lại được lớp áo khoác giáo phục rộng rãi che khuất đi; dùng lỗ nhỏ ở sau mông nuốt vào toàn bộ dương v*t dồn sức chờ phát động. Dù cho xe có chạy lắc lư, xóc nảy ra sao; thì nơi đó vẫn liên kết khắng khít đến chặt chẽ. Mấy hàng ghế sau không ai ngồi, động cơ xe êm ru cùng với điều hòa dễ chịu; nếu bản thân mình biết khống chế nhịp nhàng, không đâm sâu đến tàn nhẫn; hẳn là tiếng thở hổn hển, trầm khàn lại ẩn nhẫn của Phương Kính hoàn toàn sẽ không bị ai phát hiện ra.

Thứ kia ở giữa hai chân của Lục Lăng đang lặng lẽ nóng lên, vật này của hắn khi cương cứng lên có kích cỡ cực lớn lại thô dài; may mà thân thể của Phương Kính vạm vỡ, cao to; nếu vóc dáng ốm xuống chút xíu, vốn không có cách nào chịu đựng nổi.

- Này! Cậu ngốc người cái gì vậy hả! Lỗ tai bị điếc à?

Bất chợt, truyền đến tiếng nói hung dữ của Phương Kính đánh vỡ ảo tưởng, Lục Lăng thong thả đứng lên, nghiêng người đi ngang qua đối phương, ngồi xuống hàng ghế thứ hai.

Sớm đổi chỗ thì không phải xong rồi sao, còn phải ba hối bốn mời, hệt như là phải mời một cô gái lớn lên kiệu hoa vậy. Phương Kính chửi thầm, vừa đặt mông xuống một phát liền dựa nghiêng cả người vào sau ghế, há miệng ngáp to một cái, lấy cái túi đặt lên trên hai đầu gối, nâng một chân đạp lên trên thành dựa của ghế, chân còn lại dang rộng ra rũ xuống chấm đất, không qua mười phút liền nằm thành hình chữ X ngủ mất.

Ngay tức khắc vang lên tiếng ngáy to, Lục Lăng nghiêng nửa mặt qua, thấy người đang ngủ ngon lành, thử vươn tay đến, đầu ngón tay vừa chạm vào cẳng chân đang đặt ở trên mặt đất, còn chưa kịp nhấm nháp ra tư vị gì; đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến gần, cậu nhanh tay rút lại, làm bộ như đang nhặt tai nghe bị rơi xuống sàn xe.

Đi lại đây vốn là anh em cùng lớp với Phương Kính, kêu anh đi chơi bài với nhau. Phương Kính dụi mắt, duỗi thẳng người, tiện tay vắt chiếc áo khoác giáo phục cởi ra vừa nãy lên trên vai, vừa nói vừa cười đi lên hàng ghế trước, bỏ lại Lục Lăng lẻ loi một thân một mình tự sinh hờn dỗi.

Tuy núi Cảnh không cao mấy, nhưng lại thắng ở phong cảnh xinh đẹp. Chiếc xe của trường học thuê dừng lại trên mặt đất bằng phẳng ngay dưới chân núi. Tập hợp học sinh phân theo thứ tự lớp, cùng nhau leo lên trên núi. Có người chân dài đi nhanh, có người lại chậm chạp đi lên; không bao lâu, đám học sinh không học cùng lớp đã thân quen mà vui đùa cùng nhau. Mà Phương Kính cùng với một anh em chơi thân nhanh chân hăng hái xông thẳng về phía trước, cũng là một trong những người đầu tiên leo đến đỉnh núi, còn chưa biết mệt mà đi sâu vào trong rừng để khám phá, tìm tòi.

Thẳng đến bảy giờ tối, bọn họ còn chưa hết hứng thú lại đành phải quay về chỗ tập hợp.

Phương Kính mệt chết khϊếp, lại không hề ảnh hương đến hứng thú của anh, ăn một bữa cơm dã ngoại phong phú xong, sau đó đám bạn xấu chạy trốn vào một góc khuất lén uống bia. Sức uống của Phương Kính vốn không tốt; tư thế lăn lộn, bừa bãi đến mười phần; cứ nốc cạn một lon rồi lại một lon; chơi đùa đến cuối cùng đều bị say khướt tới mê mang. Lúc này, có người nâng dậy đưa về cái lều đã được giăng sẵn vào lúc ban ngày.

Ý thức bảo vệ chỗ ở riêng tư của Phương Kính cực kì mạnh, cho nên bạn bè thân thiết vì nghĩ cho anh nên đã tìm đến một căn lều đơn không có ai để anh nằm một mình. Vừa đặt xuống, đầu dán lên gối, chưa được bao lâu liền ngủ mất. Trong tình trạng không biết gì, lăn cả người ra khỏi ổ chăn, dang rộng hai tay hai chân thành hình chữ đại (大) chiếm cả chỗ đủ ba người này.

Vừa đúng hai giờ sáng, đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có thể nghe âm thanh thổi qua của gió lạnh lẫn với tiếng kêu vang của côn trùng. Một góc lều bị xốc lên từ phía bên ngoài, ánh trăng sáng lạnh liền chui vào, chiếu rọi lên trên cẳng chân lỏa lồ, lộ ra cơ bắt vạm vỡ rắn rỏi cự kì, đường cong nuột nà xinh đẹp, da thịt ngâm nâu khỏe mạnh sáng loáng. Người vừa vén vải lều lên, ngắm nhìn đến ngừng thở, lặng yên không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng đi vào.

Phương Kính vẫn còn mặc chiếc áo thun cùng với cái quần dài giáo phục rộng rinh lúc ban ngày đang bị cuộn lên tới tận đầu gối, áo khoác bị vò thành một cục ném sang một bên. Có thể là do trong lều quá nóng nực, nên áo trên cũng không biết là tự khi nào cũng đã bị cuốn lên trên cái bụng nhỏ, lộ ra cơ bụng sáu mυ"ŧ cùng với vòng eo thon rắn rỏi, chỗ đũng quần lại nổi phồng lên một cục, xuống dưới chia ra hai cẳng chân dài thẳng tắp.

Trong không gian kín bưng này, đều tràn đầy mùi rượu hòa lẫn với mùi vị sắc tình riêng biệt của chàng trai này. Lục Lăng quỳ gối giữa hai bắp đùi đang dang rộng của đối phương, trái tim rạo rực nhảy nhót điên cuồng, cảm thấy bản thân mình ngất ngây như đang bị nhấm chìm trong men say vậy. Cả người phấn khích đến run rẩy cả đầu ngón tay đang duỗi về phía khuôn mặt điển trai đang say ngủ, ngay khi chỉ còn cách một centimet nữa thì khựng lại, cách khoảng không mà mơn trớn tỉ mỉ từng đường nét của anh.

Ngày thường chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể đυ.ng chạm dâʍ ɭσạи được như sáng nay vậy. Riêng đêm nay, người thầm thương trộm nhớ lại không hề đề phòng đang nằm dưới thân mình, tựa như miếng thịt tươi ngon mới được cắt ra được bày biện trong một cái dĩa đế cao sạch sẽ lai sáng bóng, tỏa ra hương thơm nồng nặc khiến người ngửi thấy liền chảy nước không dứt. Mà hiện giờ nguời lại đang ở nơi công cộng, ăn cũng ăn không xong; nhưng không ngại nếm thử trước hương vị, để giải bớt một chút nỗi khát khao thầm thương trộm nhớ này.

Bàn tay chuyển qua trên khuôn ngực, cách một lớp vải vóc, đầu ngón tay khẽ chạm hai cái lên đầu v*; Lục Lăng thấy Phương Kính vẫn không có phản ứng, không nhịn được mà xốc áo trên lên, lộ ra cơ ngực đầy đặn rắn chắc; hai bàn tay từ tốn vuốt ve cơ ngực nảy nở đầy co dãn này; ngón cái và ngón trỏ bóp giữ lấy đầu v*, vân vê lúc nhẹ lúc nặng.

- Ưm…

Từ trong cổ họng của Phương Kính phát ra tiếng rêи ɾỉ như có như không, hai chân giần giật, thứ dưới háng kia cũng đã nổi lên phản ứng.

Thân thể mẫn cảm bẩm sinh đến như vậy, chỉ cần tùy tiện nắn bóp cơ ngực liền cương lên. Miệng lưỡi của Lục Lăng khô nóng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào đầu v* màu nâu non nớt, cầm lòng không đậu liền cúi xuống hôn, dùng hai cánh môi bao bọc cùng với đầu lưỡi quấn lấy nó bắt đầu liếʍ mυ"ŧ nhẹ nhàng, thấm ướt nước miếng lên trên đầu v* dựng tẳng, trên đỉnh đầu v* dần dà ánh lên màu sắc đỏ tươi ướŧ áŧ.

Một bàn tay hư mò đến, men theo lưng quân giáo phục, sờ soạng vòng eo, nhanh tay cở bỏ nút quần, kéo khóa kéo xuống, lập tức bật ra dương v*t đang bị bao ở bên trong, đùn lên một khối to dưới lớp qυầи ɭóŧ màu xám, trên đỉnh qυყ đầυ đang tiết ra dâʍ ɖị©ɧ ướt thấu lớp vải, hằn lên vết ướt sậm màu.

Bàn tay của Lục Lăng tiến vào trong qυầи ɭóŧ vuốt ve nhịp nhàng, cùng lúc đó, cái miệng lại càng thêm ra sức mà mυ"ŧ lấy đầu v* anh; mà nạn nhân vẫn đang bị chơi đùa tùy ý này vẫn chìm sâu trong mộng cảnh vô biên như cũ; thân thể thuận theo lẽ tự nhiên lại chủ động đâm rút phối hợp với đối phương; thỉnh thoảng, giữa mũi miệng lại tràn ra tiếng thở hổn hển và rêи ɾỉ kí©h thí©ɧ.

Không biết tự khi nào, qυầи ɭóŧ cùng với quần ngoài của Phương Kính đã bị kéo xuống đến tận đầu gối. dương v*t đỏ bừng đang bị mấy ngón tay thon dài bao bọc lấy, tản ra mùi vị dâʍ ɖu͙© tràn ngập khắp không gian kín mít này; mà hai bắp đùi da ngâm rắn rỏi bị lớp vải quần căng chặt mà ép ra một khe hở, thấp thoáng nhìn thấy ẩn giấu giữa hai bắp đui, nơi nóng bỏng như lửa lại co chặt đầy bí ẩn kia.

Mà khuôn mặt điển trai nổi bật này, đã nhuộm lên một màu đỏ ửng rung động lòng người, cánh môi đầy đặn gợi cảm phun ra hơi thở nóng bỏng hừng hực, đầu lưỡi đỏ au như ẩn như hiện trong khoang miệng.

Lục Lăng bị quyến rũ đến tinh thần lẫn linh hồn đều điên đảo, hận không thể liếʍ láp từng tấc một từ vầng trán đến từng đầu ngón chân của anh, dùng từng ngón tay cùng với thân dưới mạnh bạo cắm vào trong đôi môi đang hé mở và lỗ sau cấm kị kia; khiến cho anh phải kêu to, khiến cho anh phải chảy máu, khiến anh…

Phải nhìn thẳng vào mình.

Dây thần kinh lí trí trong đầu gần như là sắp đứt lìa, Lục Lăng suýt nữa đã hóa thân thành sói nuốt sống lấy đối phương. Bàn ty đang vuốt ve lấy dương v*t từ từ sờ đến sau tinh hoàn, ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào nơi bí ẩn lõm xuống kia, lập tức Phương Kính bỗng giật bắn nguời như bị điện giật, trong miệng loáng thoáng hừ ra tiếng.

Trong miệng Lục Lăng vẫn còn cắn lấy đầu v* non nớt, nhất thời dừng lại động tác bú √υ"; tinh thần căng thẳng liền rút tay về, ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt của đối phương vẫn còn nhắm chặt, thân thể căng chặt trong chốc lát, dương v*t cương cứng cực hạn run run bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Lục Lăng bị dính phải dịch trắng đυ.c đầy tay. Làm sao mà nhịn nổi nữa đây, vội cởi xuống dây kéo quần thả ra dương v*t quá cỡ của mình; đến cuối cùng vẫn là không dám động vào nơi cấm giữa hai chân của chàng trai này, chỉ đành phải tự dùng tay giải quyết, lại duỗi ra bàn tay còn lại tiếp tục sờ ngực anh.

Đối mặt với món ngon trân quý, lại chỉ mơn trớn đơn thuần vốn không có cách nào thỏa mãn nổi du͙© vọиɠ tham lam, ánh mắt của Lục Lăng ngắm nhìn bắt đầu từ quầng vυ" hồng hào di chuyển đến đôi môi hé mở kia.

Nếu không thể động vào phía dưới đươc, vậy thì thử xem phía trên đi. Lục Lăng nâng vật thô dài của mình để sát lên trên cái miệng hư – ngày thường luôn nói ra lời ác độc đối với cậu, ngay khi cọ qua cánh môi mềm trơn; trong nháy mắt, kɧoáı ©ảʍ ập đến lan tỏa khắp cả toàn thân. Cậu không dám cắm vào thật sự, chỉ là dùng qυყ đầυ và thân cán cọ sát qua lại trên làn môi mềm mại; chỉ trong chốc lát sau, lỗ tiểu liền chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, lại bị Phương Kính vô ý thức vươn đầu lưỡi ra, liếʍ qua cánh môi; mà ngậm vào, tiếp theo lại chau mày mà nghiên mặt đi, giữa miệng mũi hừ ra âm thanh khó nhịn.

Sở dĩ Lục Lăng có gan quấy rối đến thế này, là ỷ vào thuốc ngủ đã được pha vào trong bia. Người bình thường uống vào chỉ sẽ ngủ say đến mê mang, thật ra không có tác dụng phụ nào cả. Nhưng mà thể chất của Phương Kính vốn khỏe mạnh, nếu chơi đùa quá lớn chỉ sợ là sẽ đánh thức anh. Lục Lăng đổi tư thế, đưa thân dưới cương cứng của mình cọ sát lẫn đâm thọc cùng với dương v*t đang mềm oặt rũ xuống của đối phương, không bao lâu liền đạt tới cao trào, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên giữa hai chân của anh.

Thẳng đến sau khi phóng thích, Lục Lăng mới hoàn toàn thả lỏng người xuống, kéo qυầи ɭóŧ và quần ngoài lên mặc lại cho Phương Kính lần nữa, kéo áo trên đang cuốn lên tận ngực xuống, sửa sang đến phẳng phiu, cuối cùng là quỳ ngồi cạnh người Phương Kính, ngắm nghía lại toàn thân liền ngưng mắt, hôn hôn lên đôi môi của chàng trai.

Chờ sau này, lúc Phương Kính tỉnh táo, lại hôn anh một cách đàng hoàng.

Đêm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời, Phương Kính trải nghiệm qua cảm giác bị bóng đè. Lý trí không chịu khống chế nổi cảnh ở trong mơ, bị nữ quỷ mặt trắng bệch tóc đen dài, phát ra tiếng mèo kêu tình như là tiếng khóc réo chói tai, mặc cho anh giận dữ vừa chửi rủa lại giãy dụa, lại không có cách nào giải thoát để điều khiển lại thân thể mình. Đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ láp trên ngực của anh, lòng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy dương v*t nóng hổi của mình, cơ thể cường tráng vốn tràn đầy sức sống tuổi trẻ làm sao mà có thể chịu nổi khıêυ khí©h trần trụi như vậy, tìиɧ ɖu͙© như xoáy nước cuộn trào, nhấn chìm, cuốn phăng lí trí của anh hầu như không còn sót lại gì.

Ngay khi cao trào, thân thể mềm dẻo như không xương của nữ quỷ nằm sấp lên trên người anh, hai cẳng chân trắng mịn lại dài miên man quấn lấy bên hông mình, để dựa sát cái đầu vào, dưới mái tóc che lấp lại hiện ra một gương mặt xinh đẹp thiên hướng nữ tính nổi bật, đôi măt âm trầm sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình.

Lục Lăng!

Giống hệt như là con côn trùng nhỏ dính phải mạng nhện, anh giãy giụa càng thêm kịch liệt, dẫn đến sợi tơ lại càng thêm quấn chặt, trơ mắt nhìn Lục Lăng đè nặng lên người lại to gan lớn mật dâʍ ɭσạи mình, thậm chí còn dính lấy miệng lưỡi của mình…

Phương Kính đang chìm sâu trong lưới mộng này, đột ngột thoát ra; mở bừng hai mắt, hô hấp dồn dập; ánh nắng sáng sớm len lỏi qua khe hở của cái lều chiếu rọi vào trong; anh nâng eo đau nhấc chân mỏi lên mà ngồi dậy; trong đầu như một mớ chỉ rối bời, chỉ nhớ rõ mấy chuyện mình đã làm gì với Lục Lăng ở trong mộng xuân khủng bố kia.

Cảm giác dính nhớp trong đũng quần truyền đến, anh nhanh tay cởi xuống qυầи ɭóŧ, tràn đầy lốm đốm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô ở trong; anh giận dữ đến đỏ mặt, khẳng định là do mấy ngày trước cậu ta đã cởi đồ lộ da thịt để dụ dỗ mình, cho nên mình mới có thể sinh ra ảo giác rối loạn lung tung như này.

Phương Kính vừa thay đồ ở một bên, vừa sừng sộ hung hăng nguyền rủa Lục Lăng. Trong lúc này, mới phát ra đầu v* của mình có thể là đã bị bọ chó hoặc là con muỗi cắn phải, đỉnh đầu v* đều sưng đỏ lên đau đớn, chỗ non nớt bị vải áo cọ qua liền sẽ truyền đến cảm giác tê ngứa. Bực bội gãi mạnh bầu ngực, tâm tình của Phương Kính càng thêm bức bối, bừng lên ngọn lửa giận hừng hực không chỗ xả ra; xỏ chân vào đôi giày thể thao, răng còn chưa chải, mặt cũng chưa rửa, để đầu xù tóc rối cứ vậy đi tìm Lục Lăng xả giận.

Lúc này cũng vừa đúng sáu giờ sáng, phần lớn học sinh đều đã thức dậy, tụ lại thành tốp năm tốp ba tập trung ở trước nhà vệ sinh công cộng để rửa ráy.

Phương Kính nhìn qua một vòng không thấy mục tiêu cần tìm; trái lại nhìn thấy dáng vẻ uể oải còn treo thêm hai cái quầng thâm mắt của chính mình phản chiếu ở trong gương. Đang trong lúc anh mắc công rửa mặt qua loa, lại đúng lúc có học sinh lớp hai đi đến, anh vừa thuận miệng hỏi dò chỗ Lục Lăng ở.

Phương Kính đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía nơi cắm trại ở bên sườn núi nhỏ không xa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người thon dài đang được bao phủ trong nắng sớm.

Không quá mười phút đồng hồ, anh đã nhanh chân vọt đến chỗ cao nhất trên sườn núi, thở hổn hển có chút nghẹn ngào, chạy đến trước mặt đối phương, nghiến răng nghiến lợi mắng to:

- Lục Lăng! Mày thằng mất dạy này——

Trong từng cơn gió núi thổi qua phần phật, Lục Lăng xoay người qua, da thịt trắng nõn mịn màng bị gió cọ sát đến chút đỏ ửng lên, trên mí mắt phuợng đang được nhấc lên phản chiếu ánh sáng ráng chiều, trên mặt vẫn treo lên biểu tình lãnh đạm, tự nhiên như thường.

Sau khi xác nhận là thật sự không xảy ra chuyện gì, ngoại trừ giấc mộng không nên thấy kia.

- Xảy ra chuyện gì sao? Lần này, tớ đâu làm gì chọc giận cậu đâu.

Lục Lăng nở nụ cười quen thuộc, mái tóc đen nhánh mềm mượt bị thổi bay, vạt áo sơmi rộng rãi bay phất phới, vỗ về lên phần eo, vòng eo nhỏ nhắn đến mức giống như là chỉ cần vươn ra một cánh tay là ôm trọn được rồi, da thịt xung quanh lỗ rốn lại được bao phủ một lớp cơ bụng tinh tế, nhìn qua còn mịn màng hơn cả làn da của con gái.

Trong đầu Phương Kính, bỗng hiện lên dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đối phương, cảm xúc hỗn loạn ban đầu lại càng thêm không thể nào khống chế nổi, anh ngang ngược vô lí mà quát tháo:

- Mặc kệ mày có làm gì hay không, sự tồn tại của mày liền khiến ông đây ngứa mắt.

Vừa dứt lời, anh liền tung một đấm về phía khuôn mặt của Lục Lăng; liền lui người về sau hai bước đế tránh né, thế nhưng lai khác bình thường, lại tung đòn đánh trả.

Hai người đánh qua đá lại, quấn lấy nhau lăn lộn vào trong bụi cỏ cao đến nửa thân người.

Hai người họ đánh tay đôi đến hơn nửa giờ, cho đến khi Lục Lăng thở hồng hộ đè lên trên người Phương Kính đã kiệt sức, giọng điệu phập phồng dỗ dành:

- Đừng tức giận.

Mồ hôi từ trên trán của cậu nhỏ xuống trong mắt người nằm dưới, Phương Kính chửi rủa một tiếng, dụi mắt, xốc đối phương lên.

Lục Lăng ngưỡng mặt, nằm ngã vật qua bên cạnh; quay đầu nhìn về phía chàng trai bên cạnh, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng yêu thương tham lam liền lướt qua.

Phương Kính nhìn chằm chằm mặt trời dần dần mọc lên cao, vốn không muốn nhìn đến đối phương. Anh hoàn toàn không phải là thứ ác độc ỷ mạnh hϊếp yếu bạo lực học đường. Mà bắt đầu nhớ lại hết đủ loại chuyện kì quái xảy ra dạo gần đây, tuy bề ngoài không liên quan gì đến Lục Lăng, nhưng trực giác lại nói cho bản thân, đáp án trái ngược.

Quỹ đạo cuộc sống từ từ vặn vẹo, chỉ có thể chọn lựa diệt trừ biến số lớn nhất này, hung bạo chấm dứt hết mọi chuyện để bắt đầu lại, để cho mọi thứ khôi phục lại bình thường.

- Dù có như thế nào đi nữa, từ đây về sau không cho phép mày xuất hiện trước mặt tao nữa, nếu không tao sẽ đánh mày bầm dập đến mẹ mày cũng không nhìn ra.

Bỏ lại lời dọa nạt tàn nhẫn, Phương Kính cố sức đứng lên, nâng tay áo lên, thô bạo chùi đi vệt máu bên khóe môi, liền rời đi không quay đầu lại.