Chương 5.2: Cảm úc không khống chế được

“Mẹ nó, tớ cũng muốn cạo đầu cua!” Triệu Tập vừa cắn hạt dưa vừa nhìn chằm chằm đầu Tần Liệt cảm thán.

Lý Hiên ở một bên cười nhạo, “anh Liệt cắt đầu như này đẹp trai, còn cậu cạo thì nhìn như đi tù”

“Mẹ!” Triệu Tập xấu hổ mắng một tiếng, phát hiện ra mình quả thật không thể phản bác lại.

Tần Liệt toàn bộ quá trình không có tiếp lời, lười nhác tựa vào ghế của mình, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động ‘Đại Cát Đại Lợi đêm nay ăn gà’ lại mở một ván chơi.

Cộc cộc.

Cửa phòng là mở ra, tiếng gõ cửa này cũng chính là vì nhắc nhở người trong phòng học, có người tới.

Mí mắt Tần Liệt cũng không nâng lên một chút.

Ngược lại Triệu Tập ở một bên hít sâu một hơi, nhìn cô gái không nên xuất hiện ở cửa, lắp bắp nói:

“Liệt, anh Liệt, Thẩm, Thẩm......”

Ngón tay chơi game của Tần Liệt dừng lại, giương mắt nhìn về phía cửa.

Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đứng ngược sáng ở cửa, có ánh mặt trời chiếu xuống phía sau cô, phác họa ra thân hình yểu điệu của cô bằng một vòng sáng màu vàng nhạt.

Tần Liệt híp híp mắt, cất điện thoại đi.

Thiếu nữ ngược ánh sáng từng bước một đi về phía hắn, ẩn ở dưới ánh sáng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rõ ràng lên, da trắng mịn màng, eo nhỏ chân dài.

Đây là nữ thần Thẩm Thiều Thiều.

Mấy nam sinh đang trêu đùa nhau bên cạnh cũng dừng động tác lại, bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Đừng nói nữa, thật xinh đẹp!

Lý Hiên không kiềm chế được, ngả ngớn huýt sáo một cái.

“Oa, tới tìm anh Liệt?”

Thẩm Thiều Thiều nhìn thẳng đôi mắt đen không thấy đáy của Tần Liệt, gật đầu.

Một nhóm nam sinh bên cạnh Tần Liệt liếc mắt nhìn nhau, híp mắt cười thích thú.

Từ lúc bước vào cổng trường trung học phổ thông số 1, Tần Liệt động một tí là đi trêu chọc con gái gái nhà người ta, người ta không để ý tới cậu, cậu cũng không tức giận còn trơ mặt đi lên, bắt được người liền nhiệt tình bắt nạt, bên ngoài đều truyền Tần Liệt nhìn Thẩm Thiều Thiều không vừa mắt, hai người gặp mặt chính là tia lửa bắn ra bốn phía.

Sự thật là gì, ai biết được?

Tóm lại sau mỗi lần bắt nạt người ta trở về, đuôi lông mày khóe mắt đều hàm chứa ý cười vui vẻ, có lẽ ngay cả chính cậu cũng không phát hiện.

“Phiếu trả lời của tôi, đưa cho tôi.” Thẩm Thiều Thiều đi thẳng đến gần bàn học của Tần Liệt, vươn một bàn tay nhỏ bé về phía cậu, giọng điệu rất nghiêm túc.

Tần Liệt nhíu mày, tựa lưng vào ghế nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của thiếu nữ, không nói lời nào.

Bàn tay trước mắt cậu rất nhỏ, màu da trắng nõn, hiện rõ lên mạch máu màu xanh nhạt, xương cổ tay mảnh khảnh, giống như một thân hoa yếu ớt.

Cô lại gầy đi.

Mấy nữ sinh ngồi ở hàng đầu cũng chú ý tới tình huống bên này, từng cái đều dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn về phía bên này.

Hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung hướng về phía bên này, tiếng nghị luận xì xào không dứt bên tai.

Thẩm Thiều Thiều cau mày, đẩy bàn tay nhỏ bé về phía trước, cô không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, động tác đã có chút không kiên nhẫn.

Nhanh đưa cho cô, cô loáng thoáng nhận ra cảm xúc của mình lại bắt đầu không khống chế được.