Chương 7: Phiền não

Triệu Tập vốn tưởng anh Liệt sẽ tự mình đưa cho cho Thẩm Thiều Thiều, không ngờ sau khi hắn vội vàng chạy về chỉ nhét một chồng phiếu đáp án vào trong tay mình, đuổi mình đi.

Nhìn sắc mặt đen sì của anh Liệt, Triệu Tập cũng không dám hỏi nhiều, cầm một đống phiếu đáp án đưa đến lớp một.

Thẩm Thiều Thiều lấy được phiếu đáp án của mình sau tiết thứ ba, nhanh như vậy đã lấy được, chỉ có thể nói rõ Tần Liệt đã nghỉ học.

Cô không muốn quan tâm nhiều như vậy, một loạt sự cố này đều là Tần Liệt gây ra, hiện tại cô chỉ muốn sắp xếp mười mấy tờ đáp án này theo thứ tự, đưa cho giáo viên.

Tuần thứ nhất, tuần thứ hai, tuần thứ ba......

Khi cầm lấy phiếu trả lời tuần thứ bảy, cô dừng một chút.

Trên mặt giấy trắng tinh sạch sẽ, có vài vết bẩn không rõ ràng lắm, giống như vết nước đã khô cạn, tuy rằng không nhìn kỹ thì không thấy được, nhưng đối với người mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Thẩm Thiều Thiều mà nói, vẫn khiến cho cô cảm thấy hơi khó chịu.

Cô rút tờ phiếu trả lời ra nhìn kỹ một chút, muốn nghiên cứu xem có phương pháp giải quyết nào hay không, khi tờ giấy rút ra đưa ngang qua mặt cô, cô hình như ngửi thấy được một mùi vị kỳ quái.

Thẩm Thiều Thiều nhíu mày, ghé sát vào một chút.

Một mùi tanh nhàn nhạt xông thẳng vào lỗ mũi của cô.

Đây là......?

Trong đầu có ý nghĩ lóe lên, mặt Thẩm Thiều Thiều lập tức đen lại, nguyên bản trong suốt đôi mắt giờ đây tràn ngập lửa giận.

Tần Liệt, hắn dám!

Nguyễn Khinh Ngữ từng tặng cô một cây gậy mát xa siêu chân thật, cây gậy mát xa kia chẳng những có xúc cảm giống như người thật, còn có thể phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ giả khi phát hiện được người đang đạt cực khoái, màu sắc và mùi vị đều không kém tϊиɧ ɖϊ©h͙ chân chính bao nhiêu, mùi vị kia quá tanh cô rất không thích, bởi vậy ký ức vẫn còn mới mẻ.

Cho dù mùi trên phiếu trả lời cực kỳ nhạt, nhưng cô vẫn ngửi thấy.

Mẹ kiếp!

Thẩm Thiều Thiều đứng lên, vò phiếu trả lời trong tay thành một cục, ném mạnh vào trong thùng rác, nhịn rồi lại nhịn, vẫn ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn phiếu trả lời còn lại trên bàn, cô vốn định ném toàn bộ đi, nhưng nghĩ tới hốc mắt phiếm hồng của lớp trưởng, cùng với viên kẹo màu hồng nhạt cô còn chưa bóc ra ở góc bàn, đành phải bỏ đi ý định này.

Quên đi, dù sao, cô cũng không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với cậu nữa.

*

Chương trình học buổi chiều vừa kết thúc, Thẩm Thiều Thiều mới bỏ chế độ máy bay.

Đầu tiên cô gửi cho dì Trương một tin nhắn qua wechat hỏi thăm tình hình sức khỏe chiều nay của mẹ, sau khi nhận được câu trả lời tất cả rằng mọi thứ đều vẫn ổn thì mới rảnh rỗi đi xem tin tức khác.

Tin thứ nhất là Vưu Họa gửi, cô ấy từ nước ngoài trở về, còn mang theo rất nhiều quà tặng cho cô.

Tin thứ hai là Nguyễn Khinh Ngữ gửi tới, có một số chuyển phát nhanh, bảo cô chú ý kiểm tra và nhận.

Tin thứ ba......

Không có ghi chú, tên wechat là một chữ L vô cùng đơn giản, nội dung cũng chỉ có một câu nói đơn giản.

“Uống coca không?”

Đầu ngón tay Thẩm Thiều Thiều chạm vào màn hình điện thoại dừng một chút, xóa bỏ hộp thoại này.

Sau đó một lần nữa kéo trang lên, chậm rãi trả lời hai cô bạn của mình.

Lúc này là giờ cơm tối, bạn học trong phòng học đều đi ra ngoài ăn cơm, Thẩm Thiều Thiều ở trong ngăn kéo lật tìm, một hộp sữa cuối cùng đã bị cô uống hết vào sáng nay, vì thế cô đem viên kẹo lớp trưởng cho cô vào buổi sáng bóc ra ném vào trong miệng, coi như là bữa tối giải quyết xong.

Kẹo rất ngọt, là vị dâu tây, Thẩm Thiều Thiều ngậm kẹo lật sách từ vựng, tập trung tinh thần.

*

Lúc tan tiết tự học buổi tối đã không còn sớm, lúc Thẩm Thiều Thiều bước ra cổng trường, sắc trời đã hơi tối.

Ngoài cổng trường, một chiếc xe Audi màu đen lẳng lặng dừng ở dưới một gốc cây ngô đồng to.

Thẩm Thiều Thiều nhàn nhạt nhìn lướt qua, xoay người muốn đi một con đường khác.

“Cô chủ” Một người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề giống như một bóng ma từ bên cạnh cô đi ra, cung kính khom lưng.

“Ông chủ bảo cô về công ty một chuyến.”

Thẩm Thiều Thiều cúi thấp đầu, ngón tay cầm cặp sách bởi vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch, cô đứng tại chỗ nửa phút, vẫn quay người lại, đi theo tài xế đến chỗ đỗ xe.

Xe chạy không nhanh không chậm, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa cao cấp.

Thẩm Thiều Thiều nhìn cảnh đêm xinh đẹp lấp lánh ngoài cửa sổ, đột nhiên trong lòng sinh ra phiền não.

Tập đoàn Thẩm thị là một trong mấy ông trùm tài chính nổi tiếng ở đế đô, trước kia còn có người ở sau lưng nói xấu về lịch sử làm giàu của nhà họ Thẩm, hiện tại theo Thẩm thị càng làm càng lớn, những âm thanh nghị luận kia chậm rãi cũng biến mất.

Không đến nửa giờ, xe dừng ở bên ngoài công ty Thẩm thị, tài xế đi dừng xe, Thẩm Thiều Thiều đeo cặp sách đi vào công ty.

Lễ tân biết cô, không dám ngăn cản, cô trực tiếp đi lên thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất.

Cả một không gian của tầng trên cùng đều là phòng làm việc của cha cô Thẩm Tu Luân.

Văn phòng được bao quanh bởi kính trong suốt, thông thoáng và cao cấp, dù sao lúc bình thường cũng có không ai dám không chào hỏi gì mà đã đi thẳng lên, càng không cần nói tới sự riêng tư.

Vừa ra khỏi cửa thang máy, dưới sàn trải một tấm thảm thật dày, làm tiếng bước chân của người tới hoàn toàn không nghe thấy được.

Thẩm Thiều Thiều cách cửa kính nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc đồ công sở ngồi ở trên đùi cha cô, hình ảnh lúc này của hai người kia dính sát vào nhau, không thể tách rời.