Chương 48

Một hồi lâu sau hắn ta mới mở miệng, cụp mắt xuống. Lâm Nhiên không thấy rõ vẻ mặt của hắn ta, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đến mơ hồ của hắn ta: “A Nhiên không muốn sống cùng bọn ta là vì chán ghét bọn ta sao? Thế giới bên ngoài hấp dẫn đến thế, ngay cả khi phải chịu vất vả, ngay cả khi phải rời khỏi bọn ta, tỷ cũng nhất định phải đi ngắm nhìn sao?”

Hề Tân nghĩ rằng hắn ta sẽ nghe được đáp án khẳng định.

Hắn ta nghĩ nàng sẽ nói nàng muốn ra ngoài lang bạt, muốn ngắm nhìn phong cảnh mới lạ, muốn biết thêm nhiều bạn bè hơn, muốn...

“Phải nói thế nào đây. Thật ra bên ngoài cũng chẳng có hấp dẫn gì với ta lắm, nhưng đúng là ta…”

Lâm Nhiên ngẫm nghĩ một lát, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng nhặt mấy hòn đá nhỏ ở bên cạnh lên, lấy hai viên trong đó rồi xếp thành hàng dọc.

Nàng cách khoảng không dùng linh khí đẩy hòn đá nhỏ ở sau lên, hòn đá nhỏ đằng sau đυ.ng vào hòn đá nhỏ phía trước, khiến hòn đá nhỏ phía trước lộc cộc lăn đi.

Lâm Nhiên dùng giọng điệu rất trịnh trọng: “A Tân, đệ vừa nhìn thấy cái gì.”

Hề Tân: “...”

Lâm Nhiên thúc giục: “Đệ đừng dùng ánh mắt như nhìn kẻ bại não để nhìn ta như thế, ta đang hỏi nghiêm túc đấy.”

Hề Tân im lặng một lúc, tới khi đã ở bên bờ vực hắc hóa mới miễn cưỡng thốt ra một câu: “Một hòn đá đẩy một hòn đá khác ra xa.”

“Đúng rồi.”

Lâm Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Hòn đá nhỏ phía sau đẩy hòn đá nhỏ phía trước lăn ra xa. Nếu nhìn qua thì sẽ thấy đây chỉ là một hiện tượng hiển nhiên, nhưng thực ra đằng sau nó có một lực đẩy, trong trường hợp này chính là linh khí mà ta đã sử dụng. Linh khí của ta đã cho hòn đá phía sau một góc độ và một lực va chạm xác định, nên mới khiến hòn đá phía sau lăn đi theo quỹ tích, từ đó khiến hòn đá phía trước bị va chạm cũng dựa theo quỹ tích cố định đó, lăn đến một vị trí với phương hướng cố định.”

Hề Tân thoáng sửng sốt.

“Ngay cả khi hai hòn đá này có sự sống thì chúng cũng có khái niệm tồn tại khác với ta. Trong thế giới của chúng, chúng không thể nhận ra sự tồn tại của ta, càng không thể nhận ra sự tồn tại của linh khí của ta, cho nên chúng sẽ nghĩ rằng ngay từ khi bắt đầu, chúng đã đi xuôi theo quỹ đạo mà chính chúng chọn, cứ đi mãi đi mãi, cho đến khi đạt được kết quả đã được sắp đặt sẵn. Đối với thế giới của chúng, đối với chính chúng, luồng linh khí của ta có thể được hiểu thành… số phận.”



Màn đêm chợt xẹt qua một luồng sấm sét thấp thoáng không rõ.

Quả óc chó Thiên Nhất vẫn luôn yên lặng treo trên eo nàng đột nhiên thét toáng lên trong đầu nàng: “Lâm Nhiên! Không thể tiết lộ thiên cơ được!”

Lâm Nhiên ho khan hai tiếng, chột dạ liếc nhìn lên trời, nghiêm túc nói với Hề Tân: “Ta chỉ đang chơi bắn đá với đệ thôi, chơi trò chơi thời thơ ấu để ôn lại chút kỷ niệm tuổi thơ ấy mà. Đệ đừng suy nghĩ nhiều quá nhé.”

Hề Tân: “...”

Hề Tân nhìn nàng bằng vẻ quái đản, ánh mắt hắn lóe lên, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Theo lời khẳng định của hắn, luồng sấm sét ngo ngoe rục rịch trên trời dần dần biến mất.

Nhân vật trong thế giới nhiệm vụ không phát hiện ra điều gì bất thường, cho nên người làm nhiệm vụ không được tính là vi phạm quy định, Lâm Nhiên coi như được miễn.

Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục lom dom liếc nhìn lên trời. Sau khi chắc chắn tạm thời sấm sét sẽ không bổ xuống được thì mới tiếp tục nhỏ giọng, hóa thành con đại bàng giương cánh bên rìa cái chết: “Nhưng trò chơi thời thơ ấu này cũng cần phải rất chuẩn xác. Ví dụ như, nếu sau khi hòn đá phía sau đẩy hòn đá phía trước nhưng vì dùng sức lực quá lớn nên hòn đá phía sau bị vỡ tan tành. Ta không hề muốn hòn đá phía sau bị vỡ, nhưng ta lại không thể không cho nó đẩy được, bởi vì chỉ khi hòn đá phía trước bị đẩy thì mới có thể lăn đến vị trí được định sẵn, mới có thể lấp kín một lỗ rò rỉ ở rìa con đê chẳng hạn. Nếu không thì nước trong đê sẽ trào ra, con đê bị sập, sẽ làm tất cả các hòn đá khác đều bị nứt vỡ.”

Ban đêm tinh thần hay tơ tưởng, Lâm Nhiên không kìm được mà nghĩ tới tương lai của Vạn Nhận kiếm các ở thế giới gốc.

Ngày đó, thiên lao vạn trượng sụp đổ, sương đen phủ đầy bầu trời kiếm các. Dưới bầu trời của Kỳ Sơn, khắp nơi đều là ngàn vạn yêu ma quỷ dữ hung tợn tàn bạo.

Ngày đó, Giang Vô Nhai đạp nát Hóa Thần, một người một kiếm, đồng quy vô tận cùng bọn đọa ma, cùng chúng tan thành mây khói.

Ngày đó, Khuyết Đạo Tử dẫn theo hai mươi tám vị trưởng lão của kiếm các, lấy thân tế trận dưới chân núi Kỳ Phong, hồn bay phách tán, chỉ vì gầy dựng lại thiên lao.

Ngày đó, sáu mươi tám đỉnh của kiếm các bị san bằng. Đệ tử, trưởng lão, vô số người, vô số thanh kiếm đều lớp lớp ra đi, xương trắng xếp chồng như núi, máu nhuộm đỏ cả núi sông.

Khi Sở Như Dao tỉnh dậy sau lần bế quan trăm năm ở phương Bắc lạnh giá. Đang lúc nàng ấy vui sướиɠ chạy về Vạn Nhận kiếm các, thì trước mắt nàng ấy chỉ còn lại miền hoang vu tĩnh mịch.