Mỗi người trong kinh thành trải qua một ngày náo động đều cảm thấy bất an, trên đường rộng lớn không một bóng người, giống như một tòa thành chết. Bánh xe ngựa kẽo kẹt chuyển động, mái hiên Nam Trấn phủ tử mơ hồ có thể bắt đầu thấy được.
Tiêu Trường Ninh không biết tình hình chiến đấu bên kia như thế nào nhưng trời xui đất khiến chính mình lại ở trong tay Ngu Vân Thanh, tình hình đối với Đông Xưởng hiển nhiên bất lợi.
Phải nghĩ ra biện pháp để trốn thoát....
Đang nghĩ ngợi con ngựa đột nhiên phát ra tiếng phì phì trong mũi, hí vang một tiếng tốc độ dần chậm đi không ít, ước chừng là chạy lâu như vậy ngựa cũng mệt mỏi rồi.
Tiêu Trường Ninh cắn chặt răng trong lòng tính toán tốc độ hiện tại của xe ngựa, cho dù nhảy xuống cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, có thể thử một lần!
Đợi đến lúc Ngu Vân Thanh không chú ý Tiêu Trường Ninh canh chuẩn thời cơ thả người nhảy ra từ trong xe ngựa. Bởi vì quán tính quá lớn nàng nhất thời không ổn định được thân hình nên lăn một vòng trên đất, khó khăn lắm mới dừng lại thì suýt nữa đυ.ng phải bức tường bên đường.
Ngu Vân Thanh hoàn toàn không đoán được nàng thế nhưng lại không muốn sống mà nhảy xuống xe, tức khắc hắn cả kinh la lên một tiếng rồi thít chặt dây cương lại nhảy xuống xe theo nàng.
Bàn tay cùng đầu gối của Tiêu Trường Ninh bị ma sát đến rách da nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm kêu đau. Cũng may tất cả đều là vết thương ngoài da, nàng cắn răng nhịn nhanh chóng bò dậy, liều mạng chạy.
Nàng bị tầng tầng lớp lớp xiêm y hoa lệ trói buộc đến khó chịu nên dứt khoát vừa cởϊ áσ ngoài vừa chạy nhanh như điên, nàng nhổ xuống mấy cây trâm còn sót lại trên đầu tùy ý để ba ngàn tóc đen như thác nước rũ xuống phiêu tán trong gió lạnh.
Đáng tiếc nàng rốt cuộc vẫn là một cô nương nhu nhược sống trong nhung lụa, luận về tốc độ chạy trốn sao có thể so được với Cẩm Y Vệ đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt? Ngu Vân Thanh dùng mũi chân dẫm lên gạch ngói rồi nhảy lên không trung, hai ba bước đã chặn được đường đi của nàng.
"Điện hạ làm gì vậy?" Ngu Vân Thanh nhìn Tiêu Trường Ninh sắc mặt tái nhợt đang thở dốc, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia đau lòng nói : "Điện hạ đừng sợ thần không muốn thương tổn người."
"Ngươi dùng mạng ta tới áp chế kẻ khác mà còn dám nói không muốn tổn thương ta? Ngu Vân Thanh lúc trước là nương ta nhìn nhầm rồi, ngươi sao có thể trở nên ghê tởm như thế!" Tiêu Trường Ninh liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một chút cũng cảm thấy đau dạ dày, nàng dứt khoát cắn môi liên tiếp lui về sau mấy bước rồi xoay người chạy theo một hướng khác.
"Không phải..... Điện hạ!"
Ngu Vân Thanh ở phía sau liều mạng gọi nàng nhưng Tiêu Trường Ninh mắt điếc tai ngơ đã không màng tất cả, nàng dùng hết sức toàn thân chạy vội về phía trước, chẳng sợ gió như đao cắt, chẳng sợ tim phổi đau đớn tới cực hạn, bước chân nàng đều chưa từng dừng lại.....
Nhưng nàng vẫn chưa chạy xa.
Phía trước truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn, hơn mười người Cẩm Y Vệ che chở một thiếu nữ áo đỏ đang giục ngựa chạy tới, vừa lúc chặn lại con đường phía trước của Tiêu Trường Ninh.
Một khắc đó nhìn thấy thân ảnh Lương Ấu Dung trái tim Tiêu Trường Ninh chợt cảm thấy căng thẳng, quả thực nàng rất muốn khóc rống! Thực hiển nhiên vận may chưa bao giờ chiếu cố nàng.
Oan gia ngõ hẹp cùng lắm cũng chỉ như thế.
Lương Ấu Dung bị trọng thương, trên vai băng bó vải trắng đơn giản, nửa cánh tay đều thấm ướt máu, nhuộm một thân hồng y của nàng thành màu đỏ đen ám trầm, xem ra nàng ấy cũng không chiếm được tiện nghi ở chỗ Lâm Hoan. Khuôn mặt nàng tái nhợt cơ hồ là vô lực mà lăn xuống lưng ngựa, may mắn Cẩm Y Vệ kịp thời nâng được nàng mới không đến nỗi té ngã.
Trước có Lương Ấu Dung sau có Ngu Vân Thanh, Tiêu Trường Ninh muốn lui cũng không thể lui.
Thiên địa mênh mông, vũ trụ mệnh mông nhưng cảm giác tuyệt vọng vùng thất bại thật sâu của Tiêu Trường Ninh lại không có chỗ nào che giấu được. Trong một cái chớp mắt đó nàng thậm chí còn tự nghĩ: Thẩm Huyền nói không sai nàng thật sự vô dụng!
Nếu là Thẩm Huyền đối mặt với tình huống như vậy có lẽ hắn sẽ dễ như trở bàn tay giải quyết nhỉ?
Tiêu Trường Ninh sợ hãi trong lòng khó an tâm được, phía sau Ngu Vân Thanh đã đuổi tới nhưng hắn cũng không có đặt nhiều lực chú ý trên người Tiêu Trường Ninh mà là kinh ngạc nhìn Lương Ấu Dung cả người đầy máu, trên khuôn mặt đoan chính xuất hiện một tia sợ hãi nói: "Nương nương! Ngài bị thương!"
Võ công của Hoàng hậu còn cao hơn cả Ngu Vân Thanh, nếu ngay cả Hoàng hậu cũng không phải đối thủ thì phần thắng của hắn càng xa vời!
Hắn nên sớm biết, Đông Xưởng mà bọn họ đang đối mặt chính là một đám quái vật!
"Bổn cung không có việc gì. Không thể tiếp tục đấu tiếp nên đã nhanh chóng rút lui tận lực giảm bớt thương vong." Lương Ấu Dung mặt trắng như tờ giấy chỉ có đôi mắt là vẫn còn trấn định. Nàng đẩy Cẩm Y Vệ đang nâng mình ra nhìn về phía Tiêu Trường Ninh nói: "Trường Ninh trưởng công chúa vẫn không muốn hồi cung cùng ta?"
Tiêu Trường Ninh đứng thẳng người, tóc dài rối tung gằn từng chữ: "Chết cũng không muốn!"
"Ngài lựa chọn gian nịnh Đông Xưởng phản bội Tiêu gia, phản bội bệ hạ." Lương Ấu Dung bình tĩnh nói, ngữ khí có chút lạnh lẽo: "Nhưng mà tùy ngài."
Tiêu Trường Ninh hơi ngạc nhiên, nàng không đoán được Lương Ấu Dung thế nhưng sẽ lại thả người vào lúc này.
"Hoàng hậu nương nương không thể!" Ngu Vân Thanh duỗi tay ngăn lại đường lui của Tiêu Trường Ninh, ánh mắt hắn trầm xuống nôn nóng nói: "Thái hậu nương nương có chỉ, Trường Ninh trưởng công chúa cần theo thần đi đến Nam Trấn phủ tư hợp tác cùng Cẩm Y Vệ diệt trừ dư nghiệt Đông Xưởng!"
Mày liễu Lương Ấu Dung nhíu lại phát hiện ra manh mối: "Nam Trấn phủ tư? Không phải muốn cứu nàng về cung sao?"
"Ta đã sớm nói qua Thái hậu đang lừa ngươi, bà ta chỉ đang lấy cái cớ cứu ta để mượn tay của Hoàng hậu tàn sát Đông Xưởng, quét dọn chướng ngại vật cuối cùng vì âm mưu của bà."
Mới vừa rồi chạy nhanh như vậy khí lạnh liền vào trong phổi, Tiêu Trường Ninh ho khan vài tiếng giọng nói khàn khàn: "Thái hậu căn bản không tính toán cứu ta, bà ta chỉ muốn dùng mạng ta dụ dỗ Thẩm Huyền đến Hồng Môn yến..... Đối với bà ấy mà nói ta chỉ là một quân cờ còn chút tác dụng cuối cùng."
"Điện hạ tất cả đều không phải như người nghĩ đâu." Lương Ấu Dung còn đang trầm tư thì Ngu Vân Thanh đã cướp lời cãi lại: "Thái hậu chỉ cần điện hạ phối hợp diễn một vở kịch cho Thẩm Huyền thấy, chỉ cần Thẩm Huyền cắn câu đề tội thần sẽ cầu Thái hậu thả ngài, lấy đại lễ đón ngài hồi cung!"
"Ngu xuẩn. Lời này dùng để lừa đứa nhỏ ba tuổi còn tạm, còn bổn cung sao có thể tin được?" Tiêu Trường Ninh cười nhẹ: "Đón ta về cung? Mặc dù bổn cung may mắn sống sót nhưng nên lấy thân phận như nào để hồi cung? Trưởng công chúa sắp chết của Thái hậu hay vẫn là góa phụ của Đông Xưởng?"
Ngu Vân Thanh không còn gì để nói.
"Trong mắt Thái hậu thân phận bổn cung đã như vậy, chỉ có chết mới sạch sẽ. Bổn cung không phải kẻ ngốc, ai đối xử tốt với ta lòng ta rất rõ ràng."
Gió lạnh thổi tới làm tóc dài như mực của Tiêu Trường Ninh phiêu tán. Nàng đưa lưng về phía sau trống vắng hiu quạnh, bước một bước lùi về sau nói: "Là các ngươi vứt bỏ bổn cung trước!"
"Trưởng công chúa."
"Để nàng đi."
Ngu Vân Thanh định ngăn Tiêu Trường Ninh lại thì bị Lương Ấu Dung duỗi tay khống chế.
"Hoàng hậu nương nương trưởng công chúa là mấu chốt trong kế hoạch của chúng ta. Nếu kế hoạch sắp thành lại bại chúng ta nên đối mặt với Thái hậu như thế nào......"
"Bổn cung chỉ có một kế hoạch đó là thanh trừ kẻ gian nịnh bảo vệ tốt bệ hạ. Nếu thất bại bổn cung sẽ lấy cái chết tạ tội." Lương Ấu Dung lạnh lùng liếc Ngu Vân Thanh một cái, hiển nhiên nàng đã nghĩ thông suốt hết tất cả nội tình chắc chắn nói: "Nhưng bắt cóc Trường Ninh trưởng công chúa thì ta không thể làm."
Vừa dứt lời nàng liền nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ truyền đến ngay chỗ ngoặt.
Âm thanh kia rất nhẹ nhẹ đến mức có thể giấu kín trong tiếng gió, nhưng thính giác Lương Ấu Dung lại nhạy bén nên nàng vẫn nhận ra. Nàng nhanh chóng rút kiếm xoay người, ánh mắt gắt gao khóa chặt chỗ rẽ quát: "Ai?!"
Chẳng lẽ là thái giám tên Lâm Hoan đuổi theo?
..... Không! Người này so với Lâm Hoan càng đáng sợ hơn!
Mọi người chỉ thấy dưới ánh sáng mờ mờ một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra từ chỗ rẽ. Hắn đứng ngược ánh sáng, đầu đội mũ ô sa mãng bào ngân bạch ướt sũng máu tươi, trường đao lạnh lẽo mang theo lệ khí đầy người, như chiến thần đứng lặng ở cuối đường.
Tiêu Trường Ninh đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó cảm xúc mừng như điên như thủy triều đánh tới.
Nàng nhận ra thân ảnh này, nàng thấy được hy vọng!
Hắn chỉ đứng đó, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhưng Lương Ấu Dung vẫn có thể cảm nhận được sát khí cường đại ập vào mặt, đập tới tim phổi của nàng làm nàng không có biện pháp thở dốc! Nàng thậm chí còn có thể cảm giác được máu chảy trong cơ thể đang ngưng kết lại, trong xoang mũi tràn đầy mùi máu giống như một con sơn dương sắp bị gϊếŧ chết.....
Thẩm Huyền hắn vẫn còn sống!
Chẳng lẽ..... Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hoắc Chất thất thủ?
Không, không có khả năng ba ngàn Cẩm Y Vệ đối đầu với năm trăm người Đông Xưởng sao có thể thất bại? Thẩm Huyền như thế nào làm được như vậy!
Chỉ một thoáng trôi qua ngàn vạn ý niệm đã hiện lên trong đầu Lương Ấu Dung. Nàng mạnh mẽ trấn định trong lòng, dùng bàn tay đã dính máu cầm chuôi kiếm tháp giọng phân phó Cẩm Y Vệ: "Bày trận....."
Còn chưa nói xong Ngu Vân Thanh chợt có động tác trước. Hắn chợt bước nhanh như điên ôm chặt Tiêu Trường Ninh đang định chạy đến Thẩm Huyền, ngay sau đó kề kiếm trên cổ nàng.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt làm Tiêu Trường Ninh căn bản không kịp phản ứng.
"Thẩm Đề đốc quả nhiên ngươi đã tới!" Ngu Vân Thanh chế trụ Tiêu Trường Ninh đang vặn loạn thân mình, hắn kề kiếm trên cái cổ non nớt của nàng rồi lại thấp giọng ý đồ muốn trấn an: "Điện hạ đừng cử động thần không muốn tổn thương điện hạ, chỉ cần điện hạ phối hợp......"
"Phối hợp bà nội ngươi!" Tiêu Trường Ninh thật sự hận không thể gϊếŧ tên ngu xuẩn này, nàng giận dữ nói: "Súc sinh! Buông bổn cung ra!"
Ngu Vân Thanh cười khổ: "Điện hạ là hy vọng tồn tại duy nhất của thần sao thần có thể dám thả ngài ra được?"
"Ngu Vân Thanh!" Con ngươi Lương Ấu Dung co lại, môi nàng tái nhợt khé nhấp: "Ngươi thân là Nam Trấn phủ tư Sử phủ thế nhưng lại dùng đao uy hϊếp trưởng công chúa, hành động như thế có khác gì có gì khác với gian nịnh Đông Xưởng uy hϊếp thiên tử ra lệnh cho chư hầu?"
Dứt lời Lương Ấu Dung nâng kiếm muốn ngăn cản Ngu Vân Thanh sử dụng thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi như vậy, nhưng bởi vì động tác làm liên lụy đến vết thương nên sắc mặt nàng thêm trắng nhợt, trường kiếm vô lực rơi xuống đất.
Nàng cắn môi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể đã căng đến cực hạn.
"Đừng cố gắng nương nương." Môi Ngu Vân Thanh run rẩy nhìn Thẩm Huyền tàn nhẫn nói: "Thẩm Huyền ngươi mau buông đao chớ có lại đây, nếu không......"
Cả người Thẩm Huyền đều tắm máu, một thân mãng bào cơ hồ không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, khuôn mặt lạnh lùng dính đầy máu lại càng có vẻ sắc bén vô cùng. Hắn khẽ cười đứng cách mười bước, thanh đao để dựa vào người rồi sau đó nâng cánh tay lên dùng hàm răng cắn rách viền tay áo xé xuống một miếng vải vụn. Ngay sau đó hắn bình tĩnh lau máu tươi trên tay, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn luôn hung hăng nhìn chằm chằm Ngu Vân Thanh giống như hai mảnh lưỡi dao sắc bén.....
Đây là biểu tình thể hiện hắn chuẩn bị chém gϊếŧ. Không có chút tình cảm nào, không có chút sợ hãi nào cường đại đến đáng sợ.
Ngu Vân Thanh không khỏi rùng mình mũi kiếm trên tay cũng run rẩy theo.
Hắn cố áp chế sợ hãi trong lòng ra lệnh cho mười tên thủ hạ còn lại: "Phóng tín hiệu!"
Chi — Đùng!
Pháo hoa bắn ra trên không kinh thành, tạo ra một màn chói mắt.
"Ngu sử phủ hẳn là đang đợi ba trăm viện binh của Nam Trấn phủ tư?" Con ngươi Thẩm Huyền phảng phất như dính một tầng máu đỏ sậm. Hắn không chút hoang mang dùng mảnh vải sạch sẽ quấn quanh bàn tay trầm giọng nói: "Đáng tiếc là đợi không được."
Lời vừa nói ra chỉ thấy Nam Trấn phủ tư cách đó không xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó ánh lửa thoáng chốc bay ngập trời thế nhưng lại bị hỏa dược thiêu hủy giống như Đông Xưởng buổi trưa!
"Cái gì?" Ngu Vân Thanh sợ hãi, trong mắt lóe lên ánh sáng của lửa sắc mặt thoáng chốc trắng bệch hắn lẩm bẩm: "Không có khả năng.... Tại sao lại như vậy!"
"Chẳng lẽ Ngu phủ sử cho rằng việc đánh lén như này chỉ có Cẩm Y Vệ mới làm? Đông Xưởng mà các ngươi phá hủy chỉ là một tòa nhà rỗng do bản đốc tỉ mỉ chuẩn bị, thật ra ta đã sớm để đám người Ngô Hữu Phúc rút khỏi rồi mai phục trong Nam Trấn phủ tư của các ngươi." Thẩm Huyền bước về phía trước một bước, quần áo trong gió phát ra âm thanh phần phật hắn tựa như tu la kiêu căng nói: "Ba trăm lẻ tám người của Nam Trấn phủ tư, bản đốc có gϊếŧ sai?"
Ba trăm lẻ tám người, một người cũng không thiếu..... Đều bị gϊếŧ!
Khớp hàm Ngu Vân Thanh phát run ngay cả mũi kiếm cũng không nhịn được run rẩy nhiều lần suýt nữa cắt qua da Tiêu Trường Ninh!
Giữa trán Tiêu Trường Ninh thấm ướt, nàng trao đổi một ánh mắt cùng Thẩm Huyền rồi sau đó gian nan nuốt một ngụm dường như đã hạ quyết tâm nàng giơ tay treo lên cánh tay Ngu Vân Thanh, bất động thanh sắc sờ đến ngón cái cầm kiếm của hắn.....
Rồi sau đó nàng dùng sức gập ngón cái hắn lại!
Ngu Vân Thanh không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ còn chiêu này nên nhất thời phát ra một tiếng kêu rên, trường kiếm loảng xoảng rơi xuống đất, sức lực kiềm chế của cánh tay cũng lỏng đi không ít!
Chính là hiện tại!
Tiêu Trường Ninh nhớ lại chiêu thức phòng thân lúc trước Thẩm Huyền dạy nàng, khuỷu tay nàng dùng sức đặt sau đỉnh đầu chuẩn xác đánh vào chỗ ba tấc dưới xương sườn của Ngu Vân Thanh!
Bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi nên cú va chạm đó cơ hồ là dùng hết sức lực đời này của Tiêu Trường Ninh! Ngu Vân Thanh la lên một tiếng, hắn chỉ cảm thấy nửa người tê rần quỳ rạp xuống đất, sau một lúc lâu cũng không thể bò dậy.
Tiêu Trường Ninh nhanh nhặt trường kiếm hắn làm rơi lên dùng sức đâm tới cổ hắn, động tác như nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát! Ngu Vân Thanh hoảng hốt ngã xuống, chật vật lùi về sau khó khăn lắm mới tránh được một kích chí mạng.
Mũi kiếm Tiêu Trường Ninh chỉ cắt qua chỗ da ngay yết hầu nhưng nếu lại sâu thêm một chút Ngu Vân Thanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Một kích không trúng, nàng đã mất đi tiên cơ, hai tay Tiêu Trường Ninh run rẩy vô lực vì sợ hãi, nàng nhắm mắt lại hô: "Thẩm Huyền!"
Gió đông chợt thổi tuyết bay không tiếng động, vài đạo hàn quang hiện lên, hơn mười tên Cẩm Y Vệ thậm chí còn chưa kịp phản kháng liền ngã vào vũng máu. Ánh mát Thẩm Huyền lạnh lẽo đạp lên vũng máu cùng thi thể ấm áp đi tới, rồi sau đó hắn phóng người lên rút đao chém về phía Ngu Vân Thanh!
Thời gian chỉ trong chốc lát ánh đao sắc bén hiện lên ánh mắt đau đớn của Ngu Vân Thanh, hình ảnh trong mắt hắn chính là dáng người Thẩm Huyền nhẹ nhàng rơi xuống tựa như tu la bò ra từ địa ngục....
Ngu Vân Thanh ngã xuống đất mất đi vũ khí, hắn chỉ có thể theo bản năng nâng một cánh tay lên chắn, tiếp theo hắn cảm giác cánh tay phải của mình chợt lạnh sau đó có một chất lỏng tanh nóng phun lên mặt hắn. Ngu Vân Thanh mờ mịt một lúc lâu, cho đến khi một cánh tay trên không trung quay vài vòng rồi dừng xuống thật mạnh trước mặt hắn, hắn mới sợ hãi phản ứng lại.....
Thứ nằm trên mặt đất chính là cánh tay của hắn.