Chương 35: Hỗn Chiến

Nắng sớm đã nhạt đi, tế đàn cao ngất, trước mắt là dòng người tấp nập. Tiêu Hoàn một thân miện phục đen cùng sóng vai đứng cạnh vị Hoàng hậu cường đại của hắn nhìn về phía kinh thành nguy nga, quan sát muôn nghìn chúng sinh quỳ lạy dưới chân.

Lòng bàn tay Tiêu Hoàn đã đổ mồ hôi, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Đây là thiên hạ của hắn, là giang sơn của hắn, còn nàng là..... kẻ thù cũ của hắn.

"Bệ hạ đang khẩn trương?" Lương Ấu Dung một thân phượng bào thêu chỉ vàng tinh xảo, đầu tóc lộng lẫy, nàng đang đứng dưới ánh nắng mặt trời hỏi.

Tiêu Hoàn gian nan nuốt một ngụm không nói gì.

Tầm mắt Lương Ấu Dung vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, kiên định mà vững vàng. Khuôn mặt nàng vẫn trầm tĩnh chỉ có tay áo rũ xuống che giấu bàn tay đang dùng sức nắm chặt đầu ngón tay lạnh băng của Tiêu Hoàn, nàng thấp giọng nói: "Bệ hạ không cần phải sợ, từ nay về sau thần thϊếp sẽ bảo vệ bệ hạ."

Gió mạnh đẩy bay cửa lớn Dưỡng Tâm Điện, màn lụa màu vàng sáng chói khẽ lay động, Tiêu Hoàn bỗng nhiên bừng tỉnh sau cơn hôn mê thở hổn hển ngồi thẳng dậy.

"Hoàng đế tỉnh, mau truyền thái y." Lương Thái hậu một thân lễ y tím đậm, đầu đội mũ phượng phỉ thúy, đuôi lông mày của bà dựng ngược vừa uy nghi vừa vô song, bà đang ngồi sau màn che màu vàng sáng chói chỉ chừa lại cho Tiêu Hoàn thấy một thân ảnh đen tối.

Chỉ cần là nơi có bà, Tiêu Hoàn sẽ luôn luôn khẩn trương.

Hắn căng thân mình ngồi quỳ trên long sàn, không dám có thái độ lơi lỏng, thật lâu sau hắn mới run rẩy nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi ở ngoài cung, trẫm đột nhiên bị ngất đi.... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lương Thái hậu bưng chén trà đặc cung nữ dâng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khuôn mặt xơ xác tiêu điều mơ hồ hiện ra sau màn che, vô cùng quỷ mị. Sau một lúc lâu, bà dùng ngữ khí không mang theo chút tình cảm nào lạnh lùng nói: "Trên đường Hoàng đế trở về, Đề đốc Đông Xưởng Thẩm Huyền ý đồ muốn ám sát ngài, ý đồ mưu nghịch rõ như ban ngày. Hoàng đế bị ám sát nên sợ hãi ngất đi, cũng may Hoắc Chất dẫn Cẩm Y Vệ kịp thời đến cứu giá liều chết đem hai ta trở về cung."

"Thẩm Đề đốc.... Mưu nghịch?" Tiêu Hoàn hoàn toàn không có ấn tượng, hắn thậm chí còn không biết chính mình sao lại đột nhiên ngất đi. Hắn biết, sự việc nhất định không đơn giản như lời Thái hậu nói....

Cái này bất quá cũng chỉ là cái cớ thúc đẩy âm mưu mà thôi.

Tiêu Hoàn nắm chặt mười ngón tay, hắn có chút khẩn trương nhìn quanh bốn phía nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu đâu?"

Lương Thái hậu trầm ngâm thật lâu vẫn không nói gì.

Lâu đến mức Tiêu Hoàn cho rằng bà sẽ không trả lời thì Lương Thái hậu lại kéo tay áo chậm rãi đứng dậy nói: "Ai gia để nàng đi đón Trường Ninh hồi cung rồi. Trường Ninh dù sao cũng là trưởng công chúa, chết cùng hoạn quan không được thích hợp cho lắm."

Tiêu Hoàn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hắn thậm chí không rảnh mang giày vào, hai chân trần trụi lảo đảo đập xuống xuống đôi mắt hồng lên nói: "Mẫu hậu không thể gϊếŧ nàng, nàng là tỷ tỷ ruột của trẫm."

"Ai gia là để Hoàng hậu đi đón nàng. Đến nỗi sống hay chết thì đó cũng là do số mệnh, sách sử sẽ nhớ kỹ nàng." Nói xong Lương Thái hậu hờ hững xoay người, bà cao giọng: "Hoàng đế sợ hãi, thần trí không rõ ràng, người tới! Chăm sóc tốt Hoàng đế."

Cửa lớn Dưỡng Tâm Điện đóng lại, bốn phía lại chìm vào một mảng bóng tối đáng sợ giống như một cái miệng rộng mọc đầy răng nanh muốn cắn nuốt tất cả.

Chiến trường loạn lạc, binh mã bốn phía, tuyết đọng trên mái hiên xoạch một tiếng rơi xuống trên tiệm tạp hóa đã trở thành phế tích.

Vài tên Cẩm Y Vệ đang đấu cùng nhóm thủ hạ của Lâm Hoan, toàn bộ đường phố trở thành chiến trường chém gϊếŧ.

Không biết qua bao lâu bụi mù tan đi, Lâm Hoan giống như con chó lớn lắc lắc đầu tóc dính tro bụi, lông tóc không bị hư hao gì mà đứng lên từ trong phế tích.

Tiêu Trường Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Trong cái nháy mắt đó, nàng cho rằng Lâm Hoan sẽ chết, trái tim không rõ vì sao lại có chút đau.

Lương Ấu Dung đứng ngoài cửa xe ngựa hiển nhiên cũng cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của Tiêu Trường Ninh, nàng có chút khó hiểu hỏi: "Trường Ninh trưởng công chúa đang lo lắng cho hắn?"

"Bổn cung có chút không rõ, ngươi đã làm Hoàng hậu nhưng sao lại còn muốn nhảy vào vũng nước đυ.c này làm gì?" Tiêu Trường Ninh nhìn phương hướng Đông Xưởng khói đặc cuồn cuộn, oán giận trong lòng càng sâu, nàng nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi là Hoàng hậu vậy thì ngươi nên đứng bên người bệ hạ, cùng hắn trị vì toàn bộ thiên hạ! Đến nỗi việc của bổn cung cũng không cần ngươi quản."

"Hôm nay tử chiến đến cùng, Đông Xưởng phải thua là điều không thể nghi ngờ. Thái hậu nương nương thương hại ngài mới để ta đến mang ngài về." Lương Ấu Dung đảo mắt hỏi: "Hay vẫn là nói, trưởng công chúa muốn chịu chết cùng Đông Xưởng?"

"Cùng ngươi trở về mới là chịu chết!" Tiêu Trường Ninh lạnh lùng cười, nàng ngước mắt lên nói vô cùng chắc chắn: "Ngươi thật đáng thương Hoàng hậu. Thái hậu lừa ngươi, bà ta đang lợi dụng ngươi giống như lúc trước lợi dụng ta vậy."

Lương Ấu Dung sửng sốt.

Gió mạnh thổi qua, mây đen che lấp mặt trời.

" 'Vì mây bay có thể che lấp ánh mặt trời, Trường An không thấy khiến người sầu'....... Bổn cung đã phát lời thề, ta muốn hiệp trợ Thái hậu nương nương dọn sạch kẻ nịnh bợ Đông Xưởng vì thiên tử. Bà ấy sẽ không gạt ta, là ngươi bị kẻ gian mê hoặc che mắt." Tròng mắt Lương Ấu Dung giống như một cái giếng cổ không chút gợn sóng, nàng xoay người nhìn chằm chằm Lâm Hoan nói: "Trước tiên, để bổn cung chém gϊếŧ tên nghịch tặc này rồi lại mang ngài hồi cung gặp bệ hạ."

Cũng may Lâm Hoan vẫn chưa bị thương chỗ nào, hắn chỉ bình tĩnh phất bụi đất cùng mảnh vụn trên vạt áo xuống rồi lại nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tầm mắt thanh lãnh của Lương Ấu Dung khóa chặt trên người Lâm Hoan, nàng cử động tay nắm chặt trường kiếm bày ra tư thế phòng bị.

Răng rắc —

Lâm Hoan nhấc chân đạp khối gỗ dưới chân mình rồi từng bước ngược gió đi về phía Lương Ấu Dung, gương mặt thanh tú dày đặc sát khí, hiển nhiên là đã động tới tính cách thật của hắn.

Hắn nói: "Ngươi làm rớt bánh táo của ta."

Mỗi bước hắn đi lạnh lẽo trong mắt lại sâu hơn một chút, hắn nhìn chằm chằm Lương Ấu Dung vô cùng phẫn nộ lặp lại lần nữa: "Ngươi! Làm rớt bánh táo của ta!"

Khi nói chuyện, hắn đã rút lưỡi dao trắng như tuyết ra, bước đi nhanh hơn, lấy tốc độ cực nhanh chạy như điên đến! Ngay sau đó, lưỡi dao lóe ánh sáng bổ về phía mặt Lương Ấu Dung!

Con ngươi Lương Ấu Dung co rút lại, nàng nhanh chóng nâng kiếm đón đỡ, lưỡi dao va chạm mũi kiếm phát ra âm thanh làm người ù tai hoa mắt, phảng phất như hai thanh binh khí đang phát ra tiếng rêи ɾỉ vì không thể chịu được gánh nặng.

Tiêu Trường Ninh âm thầm kêu một tiếng tốt, nàng nhịn không được nhìn Lâm Hoan hô to: "Lâm dịch trường, nếu ngươi thắng trận này bổn cung sẽ mời ngươi ăn canh vịt, mười ba miếng thịt vây cá, cá bách quả Tây Hồ!"

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, mỗi lần nói ra một cái tên món ăn lực đạo trên tay Lâm Hoan liền tàn nhẫn thêm một chút, hắn liên tục chém gϊếŧ mấy người, thẳng tắp đâm đến chỗ yếu hại của Lương Ấu Dung.

"Trưởng công chúa rốt cuộc đang giúp ai?"

Người bình tĩnh như Lương Ấu Dung cũng không khỏi có chút tức giận. Nàng bị chiêu thức tàn nhẫn lại nhanh nhẹn của Lâm Hoan đánh trúng nên không khỏi lui về sau, lưng đập trên vách xe ngựa, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Chỉ trong một thoáng, kiếm khí cường đại như gió mạnh nổi dậy đẩy bay mọi thứ, làm kinh động đến hai con tuấn mã kéo xe. Ngựa bị sợ hãi liền giơ cao móng trươc hí vang một tiếng, sau đó nó như không muốn sống mà lôi kéo xe ngựa chở Tiêu Trường Ninh chạy như điên trên đường phố.

Xe ngựa bỗng nhiên chạy ra xa mười trượng làm Tiêu Trường Ninh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới súc sinh này lại nổi điên vào lúc này! Nàng theo quán tính thật lớn ngã ra sau, chỉ có thể theo bản năng bám lấy cửa sổ xe rách nát bị kiếm khí phá hư thì mới miễn cưỡng ổn định được thân mình bị ném đến thất điên bát đảo.

"Phu nhân!" Đôi mắt Lâm Hoan hiện lên lo lắng, hắn không hề ham chiến liền bỏ qua Lương Ấu Dung đuổi theo xe ngựa ý đồ muốn cứu Tiêu Trường Ninh trong xe ngựa sắp bị phá tan thành từng mảnh ra.

Nhưng Lương Ấu Dung hiển nhiên không nghĩ sẽ buông tha hắn. Thái hậu ra lệnh cho nàng gϊếŧ hết dư nghiệt của Đông Xưởng, mang Tiêu Trường Ninh về cho nên nàng không thể để Lâm Hoan đi!

Nghĩ đến điều này nàng giơ tay lấy một cây sáo nhỏ từ trong lòng ra ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thổi một cái, cây sáo nhỏ phát ra âm thanh bén nhọn, rồi sau đó nàng mới bước nhanh đuổi theo vọt người lên chặn đường đi của Lâm Hoan.

Cơ hồ là đồng thời, vài tên Cẩm Y Vệ từ trong góc đường chạy ra ngăn chặn đường lui của Lâm Hoan.

Lương Ấu Dung giống như một nữ la sát chắn phía trước, Lâm Hoan vội vàng dừng lại trơ mắt nhìn con ngựa nổi điên chạy xa. Nếu muốn cứu đề đốc phu nhân thì chỉ có thể gϊếŧ chết những người đang ngăn trước mặt hắn này..... Suy nghĩ cẩn thận điểm này hắn điều chỉnh tư thế, dùng mu bàn tay lau vết bẩn dính trên mặt đi bình tĩnh nói: "Đến đây đi."

Xe ngựa chạy như điên trên con đường toàn phế tích cùng vết máu, không đến một lát liền chạy ra chiến trường nhắm hướng cửa Đông Hoa chạy đi..... Mà nơi đó cũng chính là chiến trường giao chiến của Thẩm Huyền cùng Hoắc Chất.

Nàng không muốn tại loại thời điểm như này sẽ lấy tư thế chật vật đó cấp thêm phiền toái cho Thẩm Huyền!

"Dừng lại! Mau dừng lại!"

Bánh xe xóc nảy không thôi phát ra âm thanh kẽo kẹt nặng nề, Tiêu Trường Ninh đỡ vách xe đã bị tàn phá lảo đảo sờ soạng phía trước nỗ lực cầm lấy dây cương, ngay lúc nàng sắp đυ.ng được dây cương thì bánh xe lại đυ.ng đến một khối đá nhô lên trên mặt đất, sau đó lại là một trận xóc nảy, dây cương bị rơi xuống đất nàng mất đi hy vọng cuối cùng.

Dưới loại tình huống này, nếu muốn trốn thoát thì chỉ có thể nhảy xuống xe.

Tiêu Trường Ninh nhìn nhà cửa đang lùi lại bên người càng ngày càng nhanh, nàng nghĩ nếu cứ thế hăng hái nhảy xuống xe, dù còn sống nhưng cũng sắp tàn.

Chính trong lúc ngàn cân treo sợi tóc xe ngựa đột nhiên nặng xuống giống như có cái đồ vật nặng nề nhảy lên xe. Nàng cố sức giương mắt nhìn lên trong gió mạnh chỉ thấy một thái giám cả người đầy máu đang nhặt dây cương cố sức bò lên xe, tên đó nhìn nàng nói: "Điện hạ Lâm dịch trường lệnh ta tới cứu ngài!"

"Quá tốt....."

Tiêu Trường Ninh còn chưa nói xong chợt thấy một thanh kiếm bay tới thẳng tắp cắm vào ngực của tên thái giám kia.

Tức khắc máu văng khắp nơi, tên thái giám không biết tên kia còn chưa kịp kêu đau một tiếng liền ngã xuống xe ngựa lăn đến ven đường, không còn động tĩnh.

Vui mừng trên mặt Tiêu Trường Ninh dần rút đi thay vào đó là một trận sợ hãi.

Nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc như quạ đen giương cánh nhảy xuống từ trên nóc nhà, vững vàng dừng lại trên xe nàng đứng ngay vị trí tên thái giám kia đã chết, bóng dáng ấy vén màn lên nhìn nàng nhẹ nhàng nói: "Thần cứu giá chậm trễ, mong trưởng công chúa điện hạ tha tội."

Đó là.....

"Ngu Vân Thanh."

Ngu Vân Thanh nói một tiếng 'Thần đây' rồi cầm dây cương còn dính máu lên dễ như trở bàn tay chế phục con ngựa đang nổi điên, ngay sau đó hắn cưỡng chế con ngựa thay đổi phương hướng chạy về phía bắc.

Tiêu Trường Ninh cảnh giác nói: "Ngươi muốn mang bổn cung đi đâu?"

Ngu Vân Thanh dừng một chút rồi mới nói: "Bên ngoài chiến loạn chưa dứt, thần hộ tống điện hạ đến Nam Trấn phủ tư tị nạn."

Ngữ khí của hắn chỉ hơi dừng trong chớp mắt nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn nghe được manh mối như cũ. Nàng gạt sợi tóc hỗn loạn trên trán quá , tháo cây trâm trên đầu xuống mắt lạnh nhìn bóng dáng Ngu Vân Than hiểu rõ nói: "Đây không phải tị nạn, ngươi muốn dùng tính mạng của ta áp chế Thẩm Huyền?"

Ngu Vân Thanh bị chọc thủng mưu kế bỗng dưng thân hình cứng đờ hắn nắm chặt dây cương không dám nhìn thẳng đôi mắt Tiêu Trường Ninh, chỉ thấp giọng nói: "Đây là ý chỉ của Thái hậu, thần cũng chỉ là phụng mệnh hành sự..... Xin lỗi."

"Một đám các ngươi đều điên rồi sao!" Tiêu Trường Ninh cố nén cảm giác hoảng hốt giận dữ nói: "Các người cũng biết Thẩm Huyền là dạng người gì mà? Mệnh của bổn cung trong mắt bọn họ chỉ như cỏ rác, ngươi thế nhưng lại vọng tưởng muốn lấy tính mạng của một người chết đi uy hϊếp Thẩm Huyền? Đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, bổn cung không muốn hồ nháo cùng các ngươi! Mau cho bổn cung xuống xe!"

Ngu Vân Thanh không nói chuyện, hắn chỉ giơ roi đánh vào mông ngựa nhanh chóng chạy tới Nam Trấn phủ tư của Cẩm Y Vệ.

Tiêu Trường Ninh thấy không thể thương lượng được đường sống chỉ đành nắm chặt cây trâm trong tay.

Nàng hít sâu một hơi run rẩy giơ tay lên, trâm vàng lóe lên ánh sáng sắc nhọn nhắm ngay sườn cổ không hề phòng bị của Ngu Vân Thanh.....

"Sức lực của nàng không đủ, chiêu thức này lấy linh hoạt để giành chiến thắng, đánh đến chỗ yếu hại của quân địch."

"Với điện hạ mà nói tấn công ngực hoặc bụng hoàn toàn không phải là thượng, bên gáy là chỗ yếu ớt trên cơ thể con người chỉ cần điện hạ nhẹ nhàng đánh vào lúc đối phương không ngờ nhất máu tươi sẽ phun ra, khoảnh khắc đối phương ngã xuống dù có muốn kêu cứu cũng không kịp."

Lúc trước Thẩm Huyền dạy bảo là ở chỗ xương sườn, chỉ là lúc nhớ tới bộ dáng của hắn nàng liền tích góp được dũng khí thật lớn có thể trực tiếp đối đầu với nguy hiểm, với cái chết!

Nàng đột nhiên đâm tới sườn cổ của Ngu Vân Thanh....

Hàn quang phụt ra!

Ngay sau đó, một thanh trường kiếm đặt trên cổ nàng.

Trời không chiều lòng người, Ngu Vân Thanh đã phản ứng trước một bước chế trụ nàng, hắn dễ như trở bàn tay lấy đi cây trâm trong tay nàng rồi cười khổ: "Sao điện hạ phải khổ như vậy?"

Cằm Tiêu Trường Ninh căng chặt hơi run rẩy, nàng cắn môi không nói chuyện rũ mắt liền thấy được hình ảnh của chính mình trước mũi kiếm.

"Chỉ cần điện hạ phối hợp diễn một vở kịch thần đảm bảo sẽ không thương tổn điện hạ."

Ngu Vân Thanh nhìn bộ dạng nàng cuối cùng vẫn là không đành lòng, hắn rút kiếm về áy náy nói: "Hoắc đại nhân kiềm chế chủ lực của Thẩm Huyền rồi sau đó thần sẽ thả tin tức cho Thẩm Huyền, nói cho hắn biết Trường Ninh trưởng công chúa đang ở tong tay của Nam Trấn phủ tư. Nếu Thẩm Huyền tới cứu điện hạ nhất định hắn phải phân binh lực ra, như vậy Hoắc đại nhân mới càng có phần thắng, mà khi hắn tới cứu điện hạ cũng sẽ rơi vào bẫy rập của thần một lưới bắt hết."

Tiêu Trường Ninh hồng mắt cười lạnh: "Nếu hắn không cứu ta thì sao? Vậy chẳng phải mưu kế của ngươi sẽ thất bại sao?"

"Nếu Thẩm Huyền lựa chọn từ bỏ điện hạ hắn nhất định sẽ tập trung binh lực đoạt lại Đông Xưởng bị Cẩm Y Vệ chiếm lĩnh. Nói thật đối mặt với đám chó điên Đông Xưởng gϊếŧ người không chớp mắt này Hoắc đại nhân cũng không có phần thắng, cho nên lúc trước đã chôn rất nhiều hỏa dược ở Đông Xưởng chỉ cần Thẩm Huyền đoạt lại Đông Xưởng, khi hỏa dược nổ mạnh hắn sẽ bị nổ thành đất khô cằn cùng Đông Xưởng."

Ngu Vân Thanh nói tiếp: "Kế tiếp chỉ có thể xem Thẩm Huyền lựa chọn Đông Xưởng hay vẫn là lựa chọn điện hạ, lựa chọn chết ở Đông Xưởng hay vẫn là chết ở Nam Trấn phủ tư."