Chương 3:

“ Gọi tôi Thẩm Cảnh Diên là được rồi.”

“ Được, tôi là Hàn Hành Chu.”

Thẩm Cảnh Diên trong lòng trợn mắt trắng, dựa vào nhiều năm viết tiểu thuyết cộng thêm kinh nghiệm giao tiếp cùng người khác, chỉ bằng những lời này hắn liền đoán được, Hàn Hành Chu tuyệt đối là cái hũ nút.*

*Ít nói nghiêm túc.

Xong đời rồi, chờ lát nữa làm sao mà hàn huyên đây.

Hai người đi theo người phục vụ đến vị trí đã đặt trước, Thẩm Cảnh Diên không có kỳ vọng quá vào loại tình tiết “Hỗ trợ kéo ghế dựa” sẽ xuất hiện, nhưng thời điểm đối phương thật sự tự nhiên như không có việc gì ngồi xuống trong lòng vẫn là có chút khó chịu.

Đúng thật là một cái hũ nút không tình thú.

Hàn Hành Chu cúi đầu lật xem thực đơn, Thẩm Cảnh Diên hiếm khi tới nhà ăn kiểu này, bởi vì ăn không đủ no, trừ phi trường hợp quan trọng nào đó hắn nhất định phải tham dự mới có thể tới nơi này. Ngày thường hắn căn bản sẽ không tới nơi này ăn cơm. Hàn Hành Chu chọn xong đồ ăn, lại hỏi Thẩm Cảnh Diên: “ Cậu muốn ăn món gì?”

Thẩm Cảnh Diên vừa mới căn bản không nghiêm túc xem, hắn liền tùy ý trả lời: “Giống anh là được.”

Hàn Hành Chu gật gật đầu, liền gọi người phục vụ tới chọn món.

Chờ Hàn Hành Chu khép lại thực đơn, Thẩm Cảnh Diên cho rằng bọn họ sắp bắt đầu nhìn nhau không nói gì th Hàn Hành Chu đột nhiên nói: “Kỳ thật tôi muốn nói......”

Thẩm Cảnh Diên nghĩ thầm: “Ngả bài nhanh vậy sao? Cảm thấy không thích hợp đợi ăn cơm xong lại nói cũng được mà?”

“ Áo sơmi của cậu có chút nhăn, lần sau có thể ủi một chút trước khi mặc.”

Thẩm Cảnh Diên thề lúc này là thời khắc hắn xấu hổ nhất.

“Vội vàng tới gặp anh.” Thẩm Cảnh Diên hít sâu một ngụm, làm bộ không chút nào để ý nói, “Chưa kịp ủi.”

Kỳ thật căn bản không nghĩ ủi áo.

“Lần sau nhớ rõ là được rồi.”

Không có lần sau, Thẩm Cảnh Diên không biết Hàn Hành Chu có ấn tượng như thế nào với hắn, nhưng hắn thực xác định, lần xem mắt này tuyệt đối là là thất bại. Hoàn toàn không khớp đề tài, tính cách hoàn toàn bất đồng không thể bổ sung cho nhau, chỉ biết khiến lẫn nhau càng thêm không thoải mái.

“Tiên sinh, phần ăn ngài đã gọi.” Người phục vụ đợi bọn họ gật đầu, đem trước đồ ăn dọn ra trước mặt hai người. Thẩm Cảnh Diên nhìn đến salad, trong lòng càng là khó chịu, chẳng những tính cách không hợp, liền ẩm thực khẩu vị đều không giống nhau, Hàn Hành Chu tựa hồ thực thích ăn salad, mà hắn thì ghét ăn mấy món rau như vậy nhất.