Chương 14

Lục Tiểu Phụng tự nhiên không phải hung thủ, hung thủ gây án thập phần cao minh, tuy là Lục Tiểu Phụng cũng không tra được dấu vết gì để lại, chỉ có thể không giải quyết được gì.

10 ngày sau, Lục Tiểu Phụng lại gặp được một vị kiều tiếu đáng yêu giai nhân, theo môtip cũ, nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo nhu nhược bị mấy tên lưu manh bao vây trong ngõ nhỏ, muốn làm chuyện bậy bạ, Lục Tiểu Phụng sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh trước mắt mình, liền anh hùng cứu mỹ nhân.

Mọi người đều biết, anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ cần anh hùng tướng mạo không kém, nữ tử nhu nhược trên cơ bản đều khó thoát đối phương mị lực, chỉ có thể lấy thân báo đáp, mới có thể báo đáp anh hùng. Nếu anh hùng diện mạo khó coi, ngượng ngùng, ân cứu mạng vô pháp hồi báo, nhưng là kiếp sau có thể làm trâu làm ngựa báo đáp a.

—— nói đơn giản chính là xem mặt.

Nữ tử mỹ mạo nhu nhược được Lục Tiểu Phụng cứu cũng mắc bệnh nhan khống (thấy đẹp là mê), nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh hùng, trong nháy mắt trúng mũi tên thần Cupid, bắt đầu một đoạn lãng mạn tình yêu. Nhưng mà, khi nàng cùng anh hùng thâm tình nhìn nhau, nhu tình mật ý, muốn tiến thêm một bước phát triển, chỉ thấy một bóng đen xẹt ngang trước cửa, gió lạnh thổi tắt ánh nến, trên xà nhà thòng xuống một sợi dây thừng đong đưa qua lại.

Chuyện khủng bố đã xảy ra!

Đèn dầu một lần nữa được thắp lên, trên xà nhà treo một sợi dây thừng dài, một nữ nhân áo đỏ tóc dài xõa tung thắt cổ trên dây thừng, nàng nghẻo đầu sang bên, đầu lưỡi thè dài, đôi mắt tràn ra máu tươi nhìn trừng trừng phía đầu giường, tròng mắt cơ hồ rời khỏi hốc mắt.

Sự tình kế tiếp không ngoài dự đoán của Lục Tiểu Phụng, giai nhân kiều tiếu khả nhân lại bị dọa hôn mê, sau đó lại có người lại đây phá cửa, Vương bộ đầu lại mang theo một đám thủ hạ vội vàng tới. Cảm giác quen thuộc quá mãnh liệt, Lục Tiểu Phụng thật không biết nói cái gì mới tốt.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lại lần nữa nhìn thấy Lục Tiểu Phụng, Vương bộ đầu kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi?"

"...... Ta cũng muốn biết, vì cái gì lại là ta."

Lục Tiểu Phụng khổ đến vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, Vương bộ đầu vạn phần đồng tình đối phương, khô cằn an ủi hai câu, liền nghiêm mặt nói: "Lần này lại là trò đùa dai? Vẫn là điềm báo sắp phát sinh án mạng?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Chỉ sợ là cái sau."

Lần này có chuẩn bị, Vương bộ đầu cùng Lục Tiểu Phụng tiến hành hợp tác, chuẩn bị bắt ba ba trong rọ, kết quả bóng dáng hung thủ còn chưa thấy, giai nhân liền hương tiêu ngọc vẫn. Lục Tiểu Phụng mỗi khi nghĩ đến cảnh mình vừa mở mắt ra, một nữ nhân treo cổ trong phòng y, đôi mắt oán độc nhìn y chằm chằm, liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu.

Ngay sau đó, suốt một tháng, Lục Tiểu Phụng trước sau gặp phải bốn vị giai nhân hoặc lãnh diễm hoặc vũ mị hoặc thanh thuần đáng yêu, bởi vì hai vụ án đã qua, trong lòng y có chút lo sợ, không khỏi nhớ đến mười năm trước cũng bị mấy tràng án mạng quấn thân.

Chính là, dù y đã bảo trì khoảng cách an toàn với các nữ nhân đó, các nàng vẫn cứ chết, cách chết đều thê thảm dọa người, làm Lục Tiểu Phụng sinh ra nỗi sợ không bao giờ dám yêu đương.

Thái Bình Vương phủ.

Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng sắp bị bệnh sợ phụ nữ đến nơi, hệ thống không đành lòng nói: "Nam chính quá đáng thương. Sao ngươi nhẫn tâm đối với y như vậy?"

Cung Cửu hô oan uổng: "Ta cái gì cũng không có làm."

Hệ thống nói: "Ngươi cung cấp trợ giúp cho các nàng, còn nói cái gì cũng chưa làm."

Cung Cửu nói: "Ta chỉ là trong khả năng cho phép, cung cấp một chút tiện lợi cho các nàng, đây cũng là bước mấu chốt để được Tiết thần y duy trì."

Hệ thống: "......Chỉ là ngươi nhìn thấy nam chính thông đồng nữ nhân liền khó chịu, mới chủ động lên kế hoạch cho chuyện này đi!!"

Cung Cửu trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Tiểu Kê cùng nữ nhân khanh khanh ta ta, ta xác thật không vui." Vốn dĩ, hắn định đùa giỡn với Lục Tiểu Phụng, muốn xem y phát điên lại không thể làm gì, kết quả đùa rồi đùa đến nghiện, cuối cùng thành để bụng.

Hệ thống: "...... Ngươi cư nhiên thừa nhận?"

Cung Cửu hỏi lại: "Này có cái gì phải giấu giếm?"

"...... Ai." Ăn dấm còn ăn quang minh chính đại đến thế, hệ thống không thể phát biểu ý kiến gì thêm, nhìn cách chỗ này trăm dặm, Lục Tiểu Phụng né xa nữ nhân ba thước, thê lương hát: "Ngươi thương tổn ta, còn cười cho qua. Ngươi yêu đến tham lam, yêu đến thực điên cuồng. Nước mắt chảy ra, bị ngươi nhớ thương là một tội lỗi, chỉ trách chính mình quá soái mị lực vô hạn......"

*****

Lục Tiểu Phụng vận đen đeo bám, Vương bộ đầu cùng tiểu đệ của hắn đếu im lặng rơi lệ với "Tứ mi mao" thanh danh vang dội Lục Tiểu Phụng. Nếu bị chết không chỉ có nữ nhân, họ đã sớm đem đối phương giam giữ trong tù để bớt gây họa cho thiếu nữ nhà lành, mau gây họa cho mấy kẻ tội ác tày trời, một hòn đá trúng hai con chim.

Vị này đi đến nơi nào, liền sẽ đưa tới đào hoa, đào hoa trong vòng 3 ngày sẽ xảy ra chuyện. Lúc này Lục Tiểu Phụng đi vào một ngôi nhà tranh ở nơi hẻo lánh. Trải qua kiên trì không ngừng nỗ lực, y rốt cuộc tra được một ít manh mối, theo dấu vết để lại, mò đến căn nhà tranh rách nát này.

Chính là y trăm triệu không nghĩ tới, chờ đợi mình chính là một cái thiên đại bẫy rập.

Y tựa như cá sa vào lưới, vô luận như thế nào hấp hối giãy giụa cũng vô dụng.

Cũng may trời không phụ lòng người, Lục Tiểu Phụng vẫn là tra được chân tướng, nhưng là y tình nguyện vĩnh viễn không có tra được.

Lúc sáu cái nữ nhân tưởng chừng đã chết lại nói cười yến yến mà xuất hiện ở trước mặt y, Lục Tiểu Phụng cơ hồ cho rằng chính mình cũng đã chết.

Y đầu óc trống rỗng. Y ở nơi nào? Y đang làm gì? Y là ai?

Kẻ đứng sau màn lập kế hoạch rốt cục hiện thân.

Lục Tiểu Phụng kinh hô: "Cung Cửu?"

"Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là lại đây xem náo nhiệt mà thôi." Dứt lời, tựa như một vị lão thần tự tại ngồi ở ghế thái sư.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Sáu vị giai nhân nghiêng người nhường ra một con đường, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mặc váy tơ vàng thêu hoa trăm điệp nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn thấy Lục Tiểu Phụng liền nháy mắt lạnh xuống, tràn ngập khinh thường cùng hả giận.

Lục Tiểu Phụng vô tội cực kỳ: "Ngươi tựa hồ thập phần thống hận ta?"

Mỹ diễm nữ tử nói: "Không sai."

Lục Tiểu Phụng nói: "Vì cái gì?"

Mỹ diễm nữ nhân cười lạnh nhắc nhở hắn: "Năm ngươi 17 tuổi, lần đầu tiên cùng nữ nhân nói chuyện yêu đương, việc này ngươi còn nhớ rõ?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng đương nhiên nhớ rõ, nhưng y hận không thể cả đời đều nhớ không nổi.

17 tuổi năm ấy, Lục Tiểu Phụng gặp được một chuyện thương tâm đến mức y suýt tí nữa liền muốn đi nhảy sông. Chuyện này y không có nói cho ai biết, ngay cả Tư Không Trích Tinh cùng y lớn lên cũng không biết. Năm ấy, Lục Tiểu Phụng lần đầu tiên cùng nữ hài tử yêu đương, y mới vào giang hồ, còn thực ngây ngô thuần khiết, cùng nữ hài tử cảm tình phát triển không sai biệt lắm, mới dám lén lút đỏ mặt xem 《 xuân X cung đồ 》 để học phụ đạo.

Kết quả, lần đầu tiên cùng muội tử ân ái, Lục Tiểu Phụng kinh tủng phát hiện thân thể đối phương cấu tạo khác với nữ nhân thông thường, mặt trên bằng phẳng y có thể tiếp thu, nhưng phía dưới phá lệ không giống người thường, y vô luận như thế nào cũng không tiếp thu được.

—— Bên dưới muội tử có nam nhân tinh hoàn!

17 tuổi Lục Tiểu Phụng hoảng hốt thét lên một tiếng, từ trên giường ngã xuống, như gặp yêu quái xoay người liền chạy.

Chạy ra xa hai dặm, đầu óc thanh tỉnh, hoảng loạn giảm bớt, hậu tri hậu giác nhận ra hành vi của mình quá vô sỉ quá tồi tệ, lại quay về. Nào ngờ "cô nương" không rõ nam nữ này cảm thấy chính mình chịu nhục nhã, xấu hổ và giận dữ nhảy xuống sông. Chờ Lục Tiểu Phụng chạy đến cứu người, đối phương sớm bị dòng nước xiết cuốn đi, chỉ để lại một tiếng hét thảm "Aaaaaaaaaaaaa!"

...... Đây là chuyện gì a!

Cùng mối tình đầu lên giường, bị thân thể dị dạng của đối phương dọa chạy, ngay sau đó mối tình đầu nhảy sông gây ra thương tổn lớn lao cho cả thể xác lẫn tinh thần của Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng hận không thể đi theo đối phương, nhảy xuống sông tự vẫn.

Chuyện này chỉ có hai đương sự biết, nữ nhân này biết được, nàng có thể là người chứng kiến, hoặc là cô nương nhảy sông ngày đó? Cẩn thận quan sát, gương mặt hai người đích xác có chút giống nhau.

Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nói: "Nguyên lai ngươi không chết."

Mỹ diễm nữ nhân câu môi cười: "Đó là ta phúc lớn mạng lớn, mệnh không nên tuyệt."

Lúc trước, bởi vì Lục Tiểu Phụng gặp quỷ phản ứng, nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, đầu óc nóng lên, không chút nghĩ ngợi mà thả người nhảy sông, bị nước sông cuốn đi liền hối hận. Nàng mới 17 tuổi a, thanh xuân vừa mới bắt đầu, lần đầu tiên luyến ái thất bại, hoàn toàn không trở ngại nàng yêu lần thứ hai, cớ gì luẩn quẩn trong lòng chạy tới nhảy sông?

Người đã bị cuốn đi, có hối hận cũng đã muộn.

Cũng may nàng mệnh không nên tuyệt, trải qua nửa ngày kinh tâm động phách, cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng bị nước đẩy lên trên bờ, trùng hợp được vị thần y đi ngang qua cứu giúp. Thần y ôn nhu lại săn sóc, mặc dù biết thân thể nàng dị dạng, cũng không khinh thường nàng.

Nàng đối với thần y tự nhiên cảm kích, trải qua ngày ngày làm bạn, lâu ngày sinh tình. Tuy rằng thần y không chê thân thể của nàng, nhưng là tưởng tượng đến mối tình đầu đối thân thể nàng sợ đến mất mật, nàng cắn răng một cái, nhẫn tâm huy đao cắt rớt hai đồ vật quái dị kia, mém tí nữa mất máu quá nhiều đi đời nhà ma. May mà thần y y thuật thập phần cao siêu tinh diệu, không thẹn danh hiệu 'thần y' của hắn, đem nàng cứu về từ tay Diêm Vương. Sau đó, hai người không ngoài ý muốn thành một đôi.

Mười năm ân ái như lúc ban đầu.

Nhưng mà, nhục nhã Lục Tiểu Phụng gây ra cho nàng như một bóng ma mãi không tan, qua thời gian tích lũy, nỗi hận đã đến tận xương tủy.

Thanh danh Lục Tiểu Phụng càng vang dội, nỗi hận của nàng lại càng sâu. Nàng muốn báo thù, vẫn luôn chờ đợi thời cơ, trả thù Lục Tiểu Phụng. Chờ đến mười hai năm.

Hiện giờ, nhìn đến Lục Tiểu Phụng sắp sinh bệnh sợ phụ nữ, nàng không khỏi hả hê sung sướиɠ.

Môi đỏ nhếch lên, tâm tình cao hứng nói: "Không thể tưởng tượng được, ngươi thế nhưng không nhận ra ta."

Lục Tiểu Phụng nói: "Đó là bởi vì ngươi biến hóa quá lớn."

Nữ nhân biến hóa rất lớn, dáng người khô cằn đậu giá năm đó giờ trở nên gợi cảm nóng bỏng, nhưng mà biến hóa lớn nhất là bộ ngực vốn bằng phẳng đã trở nên cao ngất, làm nam nhân chỉ muốn dán mắt nhìn. Thật tò mò bí quyết thay da đổi thịt của nàng.

Bất quá, Lục Tiểu Phụng gần đây sinh ra bóng ma tâm lý đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp. Tưởng tượng đến nữ nhân quyến rũ trước mắt chính là đầu sỏ làm hại y đến nông nỗi này, y tránh còn không kịp, nào có tâm tình thưởng thức mỹ nhân.

Trong mắt y, kể cả Cung Cửu đang ngồi ở bên xem diễn cũng đáng yêu hơn đối phương nhiều.

"Ngươi vì sao phải tính kế ta?" Lục Tiểu Phụng không rõ, lúc trước kia y có sai, nhưng nữ nhân chưa chắc không sai.

"Tự nhiên là trả thù." Nữ nhân nói: "Ngươi không phải chỉ thích nữ nhân, ta liền làm ngươi đối nữ nhân chỉ còn sợ hãi, mỗi lần cùng nữ nhân ân ái liền nghĩ đến tao ngộ ngày hôm nay."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng cảm thấy thật oan uổng, y khi đó mới 17 tuổi, cỡ nào đơn thuần, đυ.ng tới tình huống đặc thù như thế cũng không cho phép y khϊếp sợ một chút a.

Hệ thống cũng nghĩ vậy, "Giống như yêu một người, tận lúc lên giường mới phát hiện đối phương là nhân yêu (nửa người nửa quái), trừ mấy kẻ thích khẩu vị nặng, hẳn ai cũng bị dọa chạy. Tiểu Kê đúng là tai bay vạ gió."

Cung Cửu hiếu kỳ nói: "Nữ nhân này là nhân yêu?"

Hệ thống nói: "Không phải, nàng mắc phải hội chứng Tinh hoàn nữ tính hóa".

Cung Cửu nói: "Có ý tứ gì?"

Hệ thống lấy vài bức hình ra từ cơ sở dữ liệu, văn hay tranh đẹp mà giải thích cho hắn nghe.

Cung Cửu tam quan chấn động, thật sâu ngoài ý muốn trên thế giới còn có sự tình thần kỳ đến thế, "Cho nên, xét từ nhiễm sắc thể, nàng là nam nhân?"

Hệ thống: "Đúng vậy."

Cung Cửu: "......"

Cung Cửu vốn là tới xem náo nhiệt, giờ bắt đầu đồng tình Lục Tiểu Phụng. Này thật đúng với câu, gặp gỡ nàng là ta kiếp.

Trong lòng lại có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, thấy Tiểu Kê ăn mệt thật vui vẻ.

Cung Cửu nói: "Hệ thống, ngươi nói Lục Tiểu Phụng sở dĩ trở nên phong lưu hoa tâm, có thể hay không bởi vì gặp đả kích này?"

Hệ thống nói: "Nguyên tác cấp ra đáp án là, Lục Tiểu Phụng 17 tuổi năm ấy gặp được một chuyện thương tâm khiến y suýt chút nữa đi nhảy sông. Y không có đi nhảy sông, chỉ vì y đã trở thành một cái lãng tử. Cho nên, ngươi suy đoán có khả năng đúng."

Bên kia, Lục Tiểu Phụng nhìn các nữ nhân xinh đẹp mỗi người một vẻ: "Các nàng là do ngươi mướn tới giúp đỡ?"

Bị Lục Tiểu Phụng đánh giá, sáu vị mỹ nhân có người ánh mắt lập loè không chừng, có mặt vô biểu tình, có áy náy mà cúi đầu.

"Không, các nàng là bệnh nhân do trượng phu của ta cứu trị hoặc là thân nhân của họ." Nữ nhân nói: "Ngươi không cần trách các nàng, nhân tình là thứ khó trả nhất trên đời này, trượng phu của ta là đại phu, thiếu nhân tình luôn phải trả lại, các nàng không thể không giúp ta."

Tự làm bậy không thể sống, Lục Tiểu Phụng chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Tìm đường chết Lục Tiểu Phụng a, lúc 17 tuổi vì cái gì luẩn quẩn trong lòng chạy tới yêu đương? Nếu ngươi không yêu đương, hết thảy liền sẽ không xảy ra.

Trong phòng, đã không có nữ nhân.

Lục Tiểu Phụng có cảm giác tâm như tro tàn, nữ nhân trả thù thực thành công, y biết chính mình đối với nữ nhân đã sinh ra bóng ma tâm lý, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp tiêu trừ.

Cung Cửu đang cười, tựa hồ xem xong kịch vui, tâm tình thực vui sướиɠ, Lục Tiểu Phụng không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi sao còn chưa đi?"

Cung Cửu nói: "Ngươi hiện tại có phải bắt đầu sợ nữ nhân không?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng thì thế nào?"

Cung Cửu nói: "Vậy ngươi còn thích nữ nhân không?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, thích không nổi."

Cung Cửu nói: "Một khi đã như vậy, không bằng đổi sang nam nhân thử một lần."

Lục Tiểu Phụng: "...... Có ý tứ gì?"

Cung Cửu đứng dậy, ở trước mặt y xoay một vòng, tự đề cử mình: "Ngươi cảm thấy ta thế nào? Tướng mạo dáng người có hay không vừa lòng?"

Lục Tiểu Phụng: "??"

Lục Tiểu Phụng gian nan mở miệng: "Ha hả, ngươi nói giỡn đấy à?"

Cung Cửu nói: "Ta không thích nói giỡn, lời của ta mỗi câu đều là thật. Muốn ta chứng minh cho ngươi thấy sao? Ví dụ như hôn ngươi......"

Lục Tiểu Phụng: "......?!"