Chương 15

Lục Tiểu Phụng thật mẹ nó quá chấn kinh rồi, thế nên khi Cung Cửu đè lại bả vai y môi chạm môi, y chưa kịp chạy trốn. Đến lúc y lấy lại tinh thần muốn chạy trốn, sức lực của Cung Cửu lại lớn đến kinh người, y tựa như Tôn Hầu tử trốn không thoát được năm ngón tay của Phật Tổ, bị đùa bỡn trong tay hắn.

Gần ba mươi năm mới lần đầu nếm thử tư vị hôn một nam nhân, Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy cánh môi đang mυ"ŧ môi mình lạnh như tuyết, lại mềm mại như cánh hoa còn đọng sương sớm, thanh hương ngon miệng khiến người ta muốn nuốt luôn vào bụng. So với nụ hôn vương mùi son phấn của nữ nhân, nụ hôn này càng thêm nóng rực mà bá đạo, kèm theo hơi thở tràn ngập tính xâm lược, Lục Tiểu Phụng bị hôn đến hoảng hốt.

Cung Cửu tựa hồ trời sinh đã có kỹ năng hôn môi, nụ hôn này vừa nùng liệt nóng bỏng, lại nhu tình triền miên.

Hệ thống tấm tắc bảo lạ: "Ngươi có phải hay không lén ta trộm luyện tập kỹ thuật hôn?"

Cung Cửu nhất tâm nhị dụng (một lúc làm hai việc), kiêu ngạo tự tin cực kỳ: "Kỹ thuật hôn chỉ cần xem qua hai quyển sách có thể đề cao, còn cần luyện tập?"

Hệ thống: "......Hai quyển sách ngươi nói chẳng lẽ là đồng nghiệp văn dành cho tuổi trưởng thành viết về ngươi?"

Cung Cửu: "Có vấn đề sao?"

Hệ thống: "......"

Gia hỏa này thế nhưng nhìn mấy quyển truyện người lớn, kỹ thuật hôn từ số 0 trực tiếp bay vọt đến lô hỏa thuần thanh (cực kỳ điêu luyện), làm người khác chấn động quá mức rồi có biết không! Chẳng lẽ đây là bản năng của nam nhân trong truyền thuyết? Hệ thống âm thầm kinh ngạc cảm thán, Cung Cửu không chỉ có thiên phú kinh người ở võ học, còn ở chuyện XXOO.

Cung Cửu vốn chỉ định trêu chọc Tiểu Kê một chút, thật hôn lên mới phát hiện tư vị không tồi, còn muốn thâm nhập sâu hơn. Cảm giác này quá xa lạ, đột nhiên tới không kịp phòng ngừa, đầu lưỡi nhẹ đảo qua đôi môi mỏng của Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu dò hỏi ý kiến của hệ thống: "Ngươi nói nếu ta đem đầu lưỡi đưa vào trong sẽ thế nào?"

Hệ thống: "......"

Hệ thống một lần nữa ý thức độ vô sỉ của ký chủ, nhìn hình ảnh khiến nó mộng bức ở trước mặt, làm hết bổn phận đáp: "Lưỡi hôn quá kí©h thí©ɧ, ta sợ y cắn ngươi."

Cung Cửu: "Nga, vậy quên đi."

Một hôn kết thúc, Lục Tiểu Phụng mờ mịt, ngoài ra còn có chút chưa đã thèm.

Cung Cửu chưa từng hôn qua người khác, hắn có thói ở sạch, đối với hôn môi hết sức bài xích, trước kia hắn không rõ vì cái gì có người thích trao đổi nước miếng, lúc này cùng Lục Tiểu Phụng hôn môi, phát hiện hành vi hôn môi vẫn có chỗ đáng khen, hơn nữa có chút nghiện. Tiểu Kê hương vị thật không sai, hắn còn dấy lên hưng phấn.

Hạ thân có xu thế ngẩng đầu, Cung Cửu bắt đầu da ngứa, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, ban ngày Lục Tiểu Phụng múa may roi với hắn, buổi tối hắn vũ động "roi dài" với Lục Tiểu Phụng. Tưởng tượng đến hình ảnh kia, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, vốn dĩ chỉ nghĩ câu dẫn người, giờ khắc này Cung Cửu quyết định đẩy nhanh kế hoạch đem người dụ lên giường.

Hắn liếʍ liếʍ cánh môi đỏ tươi, bên trong con ngươi sâu thẳm chỉ có bóng hình của mỗi người trước mặt. Tiếng nói trầm thấp gợi cảm vang lên: "Cảm giác như thế nào?"

Hơi thở ấm áp phun trên mặt, Lục Tiểu Phụng cả người chấn động, nhìn đôi môi đỏ của thiếu niên vẫn còn ẩm ướt, bất giác cảm thấy tràn đầy tình sắc, đôi mắt đẹp của thiếu niên cũng trở nên thực gợi cảm câu hồn người. Hầu kết giật giật, Lục Tiểu Phụng trong lòng một mảnh thê lương.

Cảm giác như thế nào còn cần phải nói sao? Tốt, rất tốt.

Cho nên, rõ ràng y chỉ thích nữ nhân, vì cái gì lại có hứng thú với nam nhân?!

Lục Tiểu Phụng cảm thấy hễ gặp phải Cung Cửu toàn thân y chỗ nào cũng không thích hợp, đầu tiên là không thể hiểu được có thêm một loại hứng thú quái đản không thể cho người khác biết, hiện tại bị nụ hôn nóng bỏng triền miên đầy nhiệt tình của đối phương làm cho nhiệt huyết sôi trào. Nếu có thể bỏ qua giới tính của đối phương, Lục Tiểu Phụng thật muốn không quan tâm tới mẹ nó một phát.

Nam nhân quả nhiên là động vật tự hỏi bằng nửa thân dưới!

Lục Tiểu Phụng một bên phỉ nhổ chính mình không tiết tháo, một bên lặng lẽ rơi lệ.

Ý thức được mình đã sa ngã, nam nhân chật vật bất kham bỏ chạy.

Chính là không có cốt khí như thế đó!

Cung Cửu không có đuổi theo y. Lục Tiểu Phụng tâm loạn, trước để y chậm rãi bình phục tâm tình, lại đi dụ dỗ ăn gà.

—— đây là kiến nghị tốt nhất của mấy tác giả viết tiểu thuyết đồng nhân về hắn.

Tự nhận là thiện giải nhân ý, ôn nhu săn sóc Cung Cửu nghĩ vậy.

Túy Hồng Lâu.

Lục Tiểu Phụng giống con bướm nhẹ nhàng bay múa trên những bông hoa. Nhìn những cô nướng hoa hòe lộng lẫy, trên mặt nở vũ mị tươi cười, tâm linh chồng chất vết thương của y nháy mắt được chữa khỏi, mây đen giăng kín trong lòng cũng chậm rãi tan đi.

Hoa khôi Tiêu Bạch Lê ở chỗ này là một trong những hồng nhan tri kỷ của Lục Tiểu Phụng. Nghe nha hoàn hầu hạ bên người nói người ở trên lầu, liền bảo nha hoàn đưa người đến.

Lâu ngày gặp lại, hai người tất nhiên là nhu tình mật ý một phen.

Trên gương mặt kiều diễm của Tiêu Bạch Lê sinh ra rặng mây đỏ, con ngươi nhu tình tựa muốn chảy ra nước mà nhìn y. Ám chỉ đã thực rõ ràng, chính là Lục Tiểu Phụng nhìn mỹ nhân trước mắt bỗng nhiên nhớ đến một gương mặt mỹ diễm khác, sau đó là đủ loại cách chết của sáu thiếu nữ xinh đẹp, lập tức run lên, một thân đầy dục hỏa tan đi, lạnh thấu tim.

Thấy nam nhân nửa ngày không có phản ứng, Tiêu Bạch Lê mở môi đỏ, kiều thanh oán giận: "Xem bộ dáng thất thần của ngươi, chẳng lẽ có tâm sự?"

Lục Tiểu Phụng cũng biết chính mình lâm trận lùi bước quá mất mặt, uyển chuyển nói: "Gần đây, gặp phải không ít chuyện phiền toái, có thể nói thể xác và tinh thần đều mệt." Mệt, ý tứ là không muốn cùng ngươi ngủ, chỉ nghĩ nghỉ ngơi.

Tiêu Bạch Lê thực thông minh, tất nhiên là nghe ra ý tại ngoài lời, lập tức cười nhạo nói: "Nghe nói ngươi gặp gỡ vụ án gϊếŧ người liên hoàn, nhìn dáng vẻ là thật sự?"

Lục Tiểu Phụng thở ngắn than dài nói: "Đừng nói nữa, quả thực là ác mộng."

Tiêu Bạch Lê che miệng cười khẽ, tựa hồ nhìn thấy nam nhân xui xẻo tâm tình của nàng liền phá lệ sung sướиɠ.

Lục Tiểu Phụng di chứng chưa tiêu trừ hết, y sợ đang cùng Tiêu Bạch Lê thân thiết đến một nửa, lại phát sinh chuyện gì đó khủng bố quỷ dị, hoặc là nửa đêm tỉnh lại thấy mình ôm một khối thi thể. Cứ như vậy, cho dù muốn mạnh mẽ đề thương ra trận, Tiểu Kê cũng là héo héo, đành phải cô phụ đêm đẹp, chịu đựng mỹ nhân cười nhạo, tìm gian phòng trống một mình ngủ.

Một nơi khác, hệ thống phát sóng trực tiếp tình huống của nam chính cho ký chủ biếи ŧɦái xem, thê lương mà hát: "Tình địch của ta thật không ít, đoán không ra tâm ý của ngươi, ta là một nam nhân thực đáng tin cậy, ngươi thông minh thế lại không thấy......"

Dưới tiếng ca vờn quanh, Cung Cửu đôi mắt khép lại, ngã đầu liền ngủ.

Trong mộng, Tiểu Kê lại dụ dỗ muội tử, hắn không biết xấu hổ nhào tới hôn hôn lại xoa xoa bóp bóp Tiểu Kê trước mặt muội tử. Lúc Tiểu Kê đôi mắt đỏ bừng lên, hắn không nhịn được nhiệt huyết sôi trào đưa roi cho y. Dưới giường hắn bị y quất đến thoải mái, trên giường hắn cũng "quất" Tiểu Kê thoải mái đến muốn bay lên, tận hưởng tư vị tuyệt vời trước nay chưa từng có.

Mà Lục Tiểu Phụng đáng thương, lại gặp cơn ác mộng quỷ dị, trong đó một con mèo đực phát xuân liên tục đuổi theo phía sau y.

*****

Cung Cửu là kẻ sấm rền gió cuốn, hắn nói muốn cùng Lục Tiểu Phụng phát triển quan hệ, ngày thứ hai liền thực hiện hứa hẹn.

Từ nay về sau, Lục Tiểu Phụng trốn đông trốn tây, tránh né Cung Cửu như thấy hồng thủy mãnh thú, nhưng là làm thế nào cũng ném không được viên kẹo mạch nha này.

Cung Cửu như mèo vờn chuột trêu đùa Lục Tiểu Phụng, bắt được đối phương đùa giỡn hai hạ liền thả người, sau đó không nhanh không chậm theo ở phía sau bắt Tiểu Kê, bắt được liền chọc hai cái nhẹ tựa lông chim trên mông y. Lúc đối phương sợ đến xù lông bèn cố ý lộ ra sơ hở để y có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu, bỏ trốn mất dạng.

Chơi trò chơi này suốt nửa tháng, Cung Cửu một chút cũng không cảm thấy chán, cùng Tiểu Kê đấu trí đấu dũng so với tranh đoạt ngôi vị hoàng đế còn vui hơn. Lục Tiểu Phụng nơi nơi bị hắn đuổi theo, bốn cái lông mày sầu đến cơ hồ rớt một nửa.

*****

Lục Tiểu Phụng là một người lười đến mức có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, hiện tại y nằm trên chiếc giường vừa mềm vừa thơm, thần sắc lười biếng, phảng phất dưới thân không phải giường, mà là bờ cát. Y nằm ở trên bờ cát thổi gió biển phơi nắng, dù là ai cũng không thể đem y từ trên giường lôi dậy.

Bị Cung Cửu đuổi theo nửa tháng, y ăn không ngon, ngủ không yên, tựa như chó nhà có tang bị thợ săn đuổi theo đến không nhà để về, mặt xám mày tro, chật vật bất kham. Muốn thông qua vũ lực làm đối phương biết khó mà lui, đáng tiếc đánh không lại tiểu tử thúi kia! Cung Cửu chưa trọng sinh, Lục Tiểu Phụng đã đánh không lại đối phương, Cung Cửu trọng sinh về, Lục Tiểu Phụng tự nhiên càng không phải đối thủ của hắn.

Đánh không lại làm sao bây giờ? Đương nhiên là trốn a!

Hôm qua, Cung Cửu đang trên đường đuổi theo bỗng nhiên rời đi, phỏng chừng có chuyện khẩn cấp, Lục Tiểu Phụng nhẹ nhàng thở ra, một giấc ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại.

Một giấc này ngủ đến thật thơm ngọt, Lục Tiểu Phụng không nhúc nhích mà nhìn trên không, suy nghĩ không khỏi phát tán, chỉ chốc lát sau liền phát tán đến trên người Cung Cửu xuất quỷ nhập thần, trên khuôn mặt anh tuấn của y xuất hiện một tia ngưng trọng, bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Đầu tiên là xoay người nhìn về phía cửa, kế đến tuần tra các góc phòng, sợ Cung Cửu từ cái góc nào đó vụt ra tới, dùng ánh mắt khó hiểu, lời nói mặt ngoài thiên chân vô tà kỳ thực ngụ ý tà ác thâm ảo mà trêu chọc y, "Tiểu Kê" liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, sinh long hoạt hổ, đặc biệt muốn làm chuyện xấu.

Bên ngoài mây đỏ đầy trời, mặt trời sắp xuống núi, chỉ thấy Lục Tiểu Phụng nhu nhược nằm liệt trên giường, sắc mặt không ngừng đổi tới đổi lui.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi vào một trận gió, đưa một mùi hương dịu nhẹ cực dễ ngửi vào phòng.

Lục Tiểu Phụng đồng tử co rụt lại, đột ngột ngồi bật dậy, tựa như con thỏ vụt ra ngoài cửa.

Cung Cửu không xa không gần mà truy phía sau Lục Tiểu Phụng, lười biếng nói: "Ngươi chạy cái gì?"

Lục Tiểu Phụng nghĩ thầm: "Không chạy chờ bị ngươi tán tỉnh sao?"

Cái trán y đã chảy đầy mồ hôi, đối với thiếu niên phía sau theo đuổi không bỏ tràn ngập kinh cùng sợ, thậm chí còn sợ hơn bị Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành đồng thời rút kiếm đuổi gϊếŧ.

Tây Môn Xuy Tuyết?

Đúng vậy, y có thể tìm Tây Môn Xuy Tuyết hỗ trợ a!Cchủ ý tốt như vậy, vì cái gì giờ mới nghĩ đến?

Lục Tiểu Phụng dưới chân nổi gió, hướng tới một phương hướng khác chạy đi. Trên đường đến Vạn Mai Sơn Trang, Lục Tiểu Phụng đem hết toàn bộ bản lĩnh từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay mà rẽ trái rẽ phải, thật sự ném xuống kẹo mạch nha Cung Cửu, dũng cảm xâm nhập Vạn Mai Sơn Trang.

Tây Môn Xuy Tuyết đang luyện kiếm ở Mai Lâm, áo trắng hơn tuyết, quang kiếm loang loáng, cánh hoa bay tán loạn trông rất đẹp mắt.

Tựa hồ phát hiện kẻ xâm lấn, tay khẽ động, thu kiếm, chờ nhìn đến là Lục Tiểu Phụng đỡ cây mai thô thanh thở dốc, lãnh ý trong mắt mới biến mất, hiểu rõ nói: "Ngươi lại gặp phiền toái?"

"Ngươi thật là hiểu biết ta." Lục Tiểu Phụng nói: "Tây Môn Xuy Tuyết, lần này ngươi nhất định phải giúp ta."

Tây Môn Xuy Tuyết sảng khoái nói: "Có thể, cạo râu đi."

Lục Tiểu Phụng vẻ mặt tràn ngập oán niệm: "Ngươi rốt cuộc chán ghét râu của ta đến mức nào a?"

Tây Môn Xuy Tuyết nói: "Lông mày nên nằm ở trên mắt."

Dừng một lát, y giải thích: "Mỗi lần ngươi mở miệng nói chuyện, ta cảm thấy như đôi mắt của ngươi đang nói." Quá quỷ dị.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng không có đem nghiệt duyên của mình cùng Cung Cửu kể ra hết, rốt cuộc quá xấu hổ, chỉ nói chính mình bị một thiếu niên khó chơi theo dõi, nhờ Tây Môn Xuy Tuyết ra tay giáo huấn một phen, làm đối phương biết khó mà lui.

Tây Môn Xuy Tuyết nói: "Thiên phú võ học của thiếu niên kia quả thực cao đến thế, cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn?"

Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ nói: "Đâu chỉ là cao, quả thực không phải người."

Tây Môn Xuy Tuyết ánh mắt sáng lên: "Hắn có dùng kiếm không?"

"Hắn không cần kiếm." Dưới ánh mắt thất vọng của Tây Môn Xuy Tuyết, lại trầm giọng nói: "Hắn sớm đã tới cảnh giới trong tay vô kiếm."

Tây Môn Xuy Tuyết bình sinh khó gặp đối thủ, hiện tại có một vị cao thủ như vậy xuất hiện, trong lòng khó tránh khỏi có chút động tâm. Chờ Lục Tiểu Phụng vẻ mặt đau khổ, ngoan ngoãn cạo râu xong, không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu đi ra Vạn Mai Sơn Trang.

Cung Cửu ở quán trà cách Vạn Mai Sơn Trang không xa, ưu nhã mà phẩm trà.

Hệ thống: "Ngươi không cần chờ Lục Tiểu Phụng, trong khoảng thời gian ngắn y sẽ không ra tới."

Cung Cửu: "Ta không phải chờ y."

Hệ thống: "Vậy chờ ai?"

"Tây Môn Xuy Tuyết." Cung Cửu nói: "Tính ra ta cùng y từng gặp qua một lần, đáng tiếc không có giao thủ."

Hệ thống: "...... Muốn trách thì trách chính ngươi. Ai kêu ngươi đột nhiên phát bệnh, Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thấy cảnh ngươi rêи ɾỉ lăn lộn đầy đất, còn không bị ngươi ghê tởm đến phun."

Cung Cửu châm chọc: "Mệt y là một thế hệ Kiếm Thần, năng lực thừa nhận quá kém, không thiện giải nhân ý bằng Tiểu Kê."

Hệ thống không còn sức phun tào nữa: "Đó là bởi vì ngươi quá biếи ŧɦái! Chỉ có nam chính còn kiềm chế nổi."

Cung Cửu: "Tốt thôi, lần này ta nhẫn nại một chút."

Nửa bình trà xuống bụng, một kiếm khách mặc áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như ngưng sương, sắc bén nhìn quét một vòng, cuối cùng chuẩn xác không lầm mà dừng trên người thiếu niên áo trắng biểu tình cao ngạo: "Ngươi chính là Cung Cửu?"

Cung Cửu lộ ra một nụ cười ưu nhã: "Ta chính là Cung Cửu."

Thiếu niên này bất quá mười tám, mười chín tuổi, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, thần sắc lạnh nhạt cao ngạo, Tây Môn Xuy Tuyết nhìn chằm chằm kẻ mà Lục Tiểu Phụng nói khó chơi vài lần, giác quan thứ sáu mãnh liệt nói với y, đại sự không ổn.

Quả nhiên, chỉ thấy thiếu niên đứng dậy đi tới chỗ y, quanh thân tràn ngập một loại khí tràng quỷ dị.

Tây Môn Xuy Tuyết nhịn nửa ngày mới khắc chế xúc động muốn lui về phía sau, dưới tầm mắt cảnh giác của y, thiếu niên liếʍ cánh môi đỏ thắm, hành vi này tự nhiên bị lý giải thành khıêυ khí©h, y lập tức phóng thích sát khí.

Đời trước, Tây Môn Xuy Tuyết một thân sát khí kí©h thí©ɧ Cung Cửu phát bệnh tại chỗ, khi đó Ngưu Nhục Thang làm bạn bên người Cung Cửu, thấy Cung Cửu phát bệnh, trực tiếp thưởng hắn một trận roi.

Một đời này, Cung Cửu cùng Tây Môn Xuy Tuyết một chọi một chạm trán, không có Ngưu Nhục Thang, Cung Cửu chỉ có tự khắc chế.

Cả người không ngừng run lên, sinh sôi đem chính mình nghẹn đến 'cứng'!!

Hệ thống:...... Quỷ tha ma bắt! Vầy càng biếи ŧɦái có biết không! Tâm lý Kiếm Thần giờ ra sao a!

Tựa hồ nhận thấy được chỗ nào không đúng, Tây Môn Xuy Tuyết tầm mắt dời xuống, khi thấy nửa người dưới của Cung Cửu, chấn kinh một lúc lâu, hoàn hồn liền nhanh chóng quay đầu rút lui, không cần nghĩ cũng biết giống như đời trước, đi tìm dòng suối nhỏ phun ra.

Thế giới của Tây Môn Xuy Tuyết rất đơn giản, hoàn toàn xứng đáng danh hiệu 'trạch nam' thời cổ đại, số lần ra cửa một năm hai bàn tay có thể tính xong. Mục đích ra cửa rất đơn giản, đó chính là đuổi gϊếŧ kẻ tội ác tày trời, vẫn là miễn phí đuổi gϊếŧ làm việc thiện.

Ngay cả gϊếŧ người cũng trở thành một chuyện thần thánh với y. Trước đó phải tắm gội giới trai, còn muốn tìm mấy danh kỹ tuổi trẻ xinh đẹp giúp y cắt móng tay, hầu hạ mặc quần áo, tuy rằng các nữ nhân đó lớn lên rất đẹp, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không có chạm vào các nàng, đời này nữ nhân duy nhất y chạm vào chỉ có thể là thê tử của y.

Thế giới của Tây Môn Xuy Tuyết hắc bạch phân minh, y gặp qua đủ loại người, chính là không có gặp qua tên biếи ŧɦái đến vặn vẹo như Cung Cửu. Chẳng trách Lục Tiểu Phụng muốn chạy trốn, đổi thành y, cũng muốn chạy!

Y vốn tưởng rằng chính mình sẽ gặp được đối thủ cả đời, kết quả......

Tự mình lĩnh giáo qua uy lực của Cung Cửu, Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên sinh ra một cỗ đồng tình với Lục Tiểu Phụng, đỡ thân cây nôn mửa nửa ngày, cuối cùng cũng đỡ hơn, lúc này mới trở lại Vạn Mai Sơn Trang.

Đợi đến khi nhìn thấy Lục Tiểu Phụng tùy ý tiêu sái mà uống rượu ngon, không nói hai lời tiến lên đánh.

—— Ai bảo ngươi giấu giếm đối phương là biếи ŧɦái!

Lục Tiểu Phụng: "......"