Người đàn ông dựa ra sau ghế, tư thế lười nhác lại nhàn nhã, khói thuốc lá vấn vít đầu ngón tay. Áo khoác vứt trên bàn trà, máy phát nhạc đang chiếu lại bản nhạc cũ của nghệ sĩ người Anh, bên cạnh là hai cốc thủy tinh và một chai rượu đã khui sẵn nắp.
Thư kí Trần mở cửa bước vào văn phòng, bộ vest cao cấp màu xanh ôm gọn cơ thể cao gầy, mái tóc đen cắt ngắn, phần mái xoăn nhẹ rủ trước vầng trán. Trần Lâm xách cái túi nhỏ đặt lên bàn làm việc, bên trong đựng vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân. Nhìn thoáng qua Lục Tử Trần đang ngồi thư giãn trên ghế, cậu do dự lấy ra hộp bánh đã cất trong túi.
Hộp bánh được đóng gói cẩn thận trong chiếc khăn bạc thêu cánh hoa hồng, mặt hộp gỗ đính những viên đá ngũ sắc, sợi bông mềm buộc quanh viền gỗ. Bề ngoài chiếc hộp được trang trí rất tinh tế và khéo léo. Đây không phải lần đầu Trần Lâm nhận công việc giao bánh cho ông chủ, nhưng lần nào mở ra lớp khăn bên ngoài, cậu cũng choáng ngợp trước khả năng và tay nghề của Bạch Uyên. Một sự dụng tâm đặc biệt mà bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận thấy.
Lục Tử Trần lại thờ ơ với điều này, đến liếc mắt xem một lần cũng cảm thấy mất thời gian. Trần Lâm bưng hộp bánh đến trước mặt anh, cố ý mở hộp. Những chiếc bánh quy dâu tây xếp theo hình tròn, dâu tây cắt nhỏ phủ đều trên lớp kem tươi bồng bềnh như mây.
“Trông ngon lắm. Ông chủ ăn thử một miếng đi!”
Tiếng nhạc du dương chợt dừng lại, bàn tay Lục Tử Trần đan vào nhau, đặt trên đùi. Anh nhìn Trần Lâm, khóe môi cong nhẹ.
“Cậu về trễ quá. Đào của tôi sắp chết vì đói rồi.”
Bản thân làm việc cho anh đã nhiều năm, Trần Lâm tất nhiên hiểu hàm ý trong câu nói này. Cậu thở dài, đem hộp bánh xuống tầng dưới. Lục Tử Trần có nuôi một chú chó nhỏ, đặt tên là Đào. Nhiệm vụ mỗi ngày của Đào là ăn hết tất cả bánh ngọt Bạch Uyên gửi đến, dù chỉ một miếng cũng không được chừa lại.
Khi Trần Lâm trở về văn phòng, liền thấy một người phụ nữ vận đầm trắng đang ngồi bên cạnh Lục Tử Trần. Hai người họ vui vẻ trò chuyện, cốc thủy tinh và chai rượu đỏ trên bàn được chuẩn bị riêng cho cô gái này. Trần Lâm từng gặp người này vài lần. Cô ta chính là nữ ca sĩ họ Tôn đã đi cùng Lục Tử Trần vào hôm qua. Nhân vật chính trong bài báo sốt dẻo chiếm trọn các lượt tìm kiếm trên mạng xã hội.
Tôn Vũ Thanh đem một ít điểm tâm cho Lục Tử Trần, không biết từ đâu mà cô ta biết được chuyện anh rất thích ăn đồ ngọt, vậy là liền đến cửa hàng bán điểm tâm nổi tiếng ở thành phố, mua một phần bánh đặc biệt nhất của cửa hàng. Lục Tử Trần không có lí do để từ chối món quà này, anh vui vẻ nhận lấy, còn nếm thử bánh ở trước mặt Tôn Vũ Thanh. Nhưng Trần Lâm lại rất rõ trong lòng, Lục Tử Trần không thích đồ ngọt. Lúc trước, Lục Tử Trần từng nói, chỉ một miếng nhỏ vào miệng thôi cũng đủ làm anh buồn nôn.
Tôn Vũ Thanh thân mật khoác tay Lục Tử Trần, không hề ngại khi có người khác trong phòng. Tiếng cười reo ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, mùi nước hoa vương trên mái tóc xõa dài sau lưng, cơ mà nổi bật nhất vẫn là vòng chuỗi ngọc dưới cần cổ trắng nõn. Đây là món trang sức Lục Tử Trần mua tặng cô ta vào hôm qua, giá trị rất đắt đỏ.
Lục Tử Trần nghiêng người dựa vào thành ghế, trên tay còn đang cầm một khối điểm tâm thưởng thức, mặc cho Tôn Vũ Thanh làm đủ trò khiêu gợi trong lòng mình. Ánh mắt anh rất bình tĩnh.
“Tối nay em có rảnh không?”
“Ơ… làm sao vậy?”
Lục Tử Trần cầm cốc rượu cười nhẹ một tiếng. “Cũng không có gì đặc biệt, muốn mời em đi ăn tối thôi.”
Tôn Vũ Thanh mừng rỡ ra mặt, càng ra sức lấy lòng đối phương. “Lúc nào em cũng có thời gian cho Lục thiếu. Chỉ cần anh ngoắc tay gọi đến, em lập tức xuất hiện.”
Lục Tử Trần tỏ vẻ hài lòng với sự biết điều này, song cũng chỉ có thế.
Tôn Vũ Thanh đề nghị muốn được ở lại đây với anh đến chiều, bản thân cô ta vẫn chưa có cơ hội tham quan tập đoàn Lục thị. Lục Tử Trần hoàn toàn phớt lờ, anh bảo Trần Lâm gọi tài xế đến đưa Tôn Vũ Thanh về nhà.
Tôn Vũ Thanh hơi khó chịu trong lòng nhưng chung quy vẫn không có gan cãi lại, đành phải cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Trần Lâm ra ngoài. Nếu chẳng may chọc giận anh, người bị thiệt thòi về mọi thứ chắc chắn là cô ta. Thế lực của nhà họ Lục vô cùng lớn, chỉ với một ngón tay của Lục Tử Trần hoàn toàn đủ sức bóp chết một người.
Điểm tâm trên bàn vẫn còn khá nhiều, Lục Tử Trần đem toàn bộ vứt vào sọt rác. Anh ngồi xuống châm một điếu thuốc, muốn dùng mùi thuốc lá dằn xuống cảm giác khó chịu trong miệng.
Vị ngọt béo ngậy của bánh thật sự khiến anh buồn nôn.
Từ trước đến giờ, anh chỉ có thể ăn được bánh ngọt do Bạch Uyên làm.