Chương 9: Lý Đại Phương trả thù

Phòng ở là của Chu Kiến Quốc, máy móc được đặt ở đây cũng khiến cho Lưu thúc yên tâm cho Lục phong sử dụng một chút, đồng thời cũng tính toán mua bán một cách khôn ngoan, ta giúp hắn coi như là hắn nợ ta một ân tình.

Lưu thúc quay đầu nói với Lục Phong tình thân thiết: "Nếu chúng ta đã là giao hảo tốt của Kiến Quốc ta cũng liền nể mặt một chút cho ngươi vậy."

Lục phongtrong lòng rất là kích động vì vấn đề máy móc đã được giải quyết nhanh chóng như vậy. Mặc dù không thể thể hiện trên mặt, anh gật đầu nói: "Cảm ơn Lưu thúc. Nếu có việc gì cần đến ta, hãy nhớ nói. Hôm nay máy móc này có thể được kéo đi không?"

Chu Kiến Quốc đã giúp đỡ Lục Phong nhiều như vậy cơ hồ lại là toàn đại sự, ắt hẳn hắn sẽ ghi tâm phần nhân tình này. Sợ mình bị thiệt thòi sau này, Tôn Long Bân vội nói: "Phong ca, ta sẽ tìm xe và thuê một số người giúp ngươi kéo qua."

Lục phong vỗ vai Tôn Long Bân khen ngợi anh ta là một người huynh đệ tốt, khiến Tôn Long Bân nở nụ cười trên mặt!

"Đại thiếu gia, ngươi đừng đứng ngoài sân này nữa, chúng ta vào nhà uống trà hàn huyên chút chuyện đi." Lưu thúc lịch sự nói.

Mọi người vào phòng, Lưu thúc là người lớn tuổi cũng đã trải qua nhiều chuyện phong ba thương trường, mặc dù họ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng cũng từ từ dò hỏi về thân phận của Lục Phong.

Trong tình huống đó nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của hắn. Nhưng Lục Phong đã thông minh né tránh mọi câu hỏi. Khi bị ép buộc, anh ta giữ vẻ mặt bí ẩn và nói rằng không nên hỏi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân.

Trưa hôm đó, Lục Phong và đám bạn ngồi chung bàn ăn của Lưu thúc. Họ cùng nhau ăn cơm và uống chút rượu. Lưu thúc đã nghĩ rằng việc đối mặt với Lục Phong sẽ dễ dàng vì vốn hắn chỉ là tên tiểu tử. Nhưng ông ta đã bị lạc lối hoàn toàn. Một chút thông tin bất ngờ đã lộ ra và khiến Lục Phong trở nên khó đoán.

Dù đối mặt với những câu hỏi khó khăn hay bị ép buộc, Lục Phong vẫn đáp trả một cách thông minh và không bị thay đổi. Điều này khiến Lưu thúc thầm tin rằng Lục Phong không phải là người bình thường, hẳn là một nhân vật lớn.

Tiễn đám người Lục Phong về, Lưu thúc đưa ánh mắt nhìn rồi lẩm bẩm:”Chắc không phải là lừa gạt đâu.”

Vấn đề về máy móc đã được giải quyết tốt. Lục Phong đứng trong căn phòng ngoại ô và nhìn ra ngoài. Cảm xúc bành trướng, trong lòng âm thầm nghĩ cho mình định một cái mục tiêu nhỏ, trước tiên trở thành một nhà có vạn tệ.

Lục Phong quay đầu nhìn Tôn Long Bân nói: "Bân ca, khi ngươi về tối nay hãy nói với cha ngươi rằng chúng ta cần một số quả lê, mơ với đào để chuẩn bị cho chúng ta. Ta muốn thuê một số xe, mặc dù giá sẽ cao hơn thị trường một chút, ta sẽ di chuyển đến một nơi khác trong một tuần liền thanh toán tiền ngay. Huynh đệ ta không thiếu tiền, nhưng ta muốn tạo ra một chút thành tựu để cha ta thấy. Khi đó, ta sẽ thường xuyên mời huynh đệ sống thoải mái."

"Được, Phong ca. Ngươi chỉ cần gọi ta Bân tử là đủ rồi. Ngươi thật quá khách khí, chúng ta là huynh đệ cả. Những lời lẽ như vậy không thành vấn đề, cứ theo giá cả thị trường khi nào cần ta sẽ nhờ cha ta đưa đến cho ngươi." Tôn Long Bân nói với sự thành thật trong giọng điệu.

"Phong ca, ngàn vạn lần đừng khách khí!"

"Đúng vậy, chúng ta đều là huynh đệ một nhà!"

Lục Phong nhìn đám người, trên khuôn mặt tràn đầy biểu hiện cảm kích. Ôm lấy hai tay, anh ta nói với giọng thấp: "Được với các ngươi làm huynh đệ, đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cuộc đời ta. Ta cùng các huynh đệ cam đoan với nhau rằng nhà ta sẽ luôn là một điểm tựa vững chắc cho các ngươi, tuyệt đối để các ngươi lên như diều gặp gió."

Đám người đang háo hức chờ đợi những lời này, từng đợt kích động không thôi.

Lúc chạng vạng tối, Lục Phong xem xét gian phòng bây giờ so với kế hoạch không còn sai biệt gì nhiều, lại còn rộng tới mấy cái bếp lò. Bây giờ đã có thể nấu đồ hộp, cũng chỉ có bình đựng là vấn đề chưa được giải quyết tới thôi.

“Lục thiếu gia có ở đây không?” Chợt có tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới.

Mọi người quay đầu nhìn thấy Trưởng trạm Vương đứng ở cửa. Lục Phong tỏ ra kinh ngạc hỏi: "Vương trạm trưởng? Ông tới đây làm gì vậy?"

"Ta đến để cảm ơn ngươi. Hôm qua ngươi có nói qua về kế hoạch xây nhà máy ở ngoại ô, nên ta tìm đến đây." Trưởng trạm Vương nói nhỏ: "Lục Phong qua đây một chút, ta đem một ít quà tặng cho ngươi. Nếu có gì cần sau này, chỉ cần nói với ta."

Lục Phong tiến lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Đây là một ít lòng biết ơn từ ta. Nếu cần, hãy cứ yên tâm nhờ vả ta." Trưởng trạm Vương nói và cho Lục Phong mấy tờ tiền vào túi.

Cách đó không xa Tôn Long Bân, Chu Kiến Quốc và những người khác trừng mắt nhìn sự việc này. Dù đã nghe nói trước đó, nhưng thấy bằng mắt mình mới thấy rõ rằng ngay cả người quan trọng như Trưởng trạm cũng phải nịnh bợ trước gia đình Lục Phong.

"Đây là tiền của ngươi đấy à?" Lục Phong cảm thấy khó chịu và nhăn mày hỏi.

"Đây là để mua thực phẩm cho gia đình ngươi. Hôm nay ta được thăng chức vẫn giữ chức quản lý công ty lương thực. Ta chờ ngươi ở ngoài, không muốn làm phiền ngươi." Trưởng trạm Vương nói liền rời đi.

Lục Phong không chú ý đến số tiền, chỉ cúi đầu ho khan một tiếng. Mọi người nhanh chóng tỏ vẻ như chưa có gì sảy ra.

"Hôm nay như vậy thôi. Các huynh đệ về trước đi, đa tạ mọi người. Đầu To, khóa cửa lại một chút." Lục Phong nói.

"Phong ca, ta sẽ đưa ngươi về!" Chu Kiến Quốc mở miệng nói.

"Không cần, ta sẽ tự đi!" Lục Phong trả lời.

Vương Trạm Trưởng đang đợi ở ngoài chỉ vào chiếc Santana cách đó không xa, hôm nay ông ta đến chỉ để nịnh nọt Lục Phong. Lão ta không thể để cơ hội như vậy vụt mất rơi vào tay Chu Kiến Quốc được.

Ngày hôm đó nóng bức, mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng không khí vẫn rất nóng. Dưới tầng trệt, mọi người tìm chỗ mát hóng chuyện, bắt đầu xì xào bàn tán về những chuyện gần đây trong tòa nhà.

Một chiếc xe sang đứng dưới tầng trệt, một người đàn ông trên ba mươi tuổi trở xuống, đeo kính râm cắm điếu thuốc vào trong miệng, tạo cho mọi người cảm giác thời thượng.

Người có thể lái chiếc xe như vậy chắc chắn là người giàu có hoặc đại diện của công ty xe. Mọi người đang bàn tán sôi nổi về chiếc xe này.

"Đây là của ai vậy? Xe nhỏ đó!"

"Ta không biết, chưa thấy bao giờ!"

"Ở tầng 4, là nhà Lý Đại Phương đó. Các người không biết à?"

"Lý Đại Phương còn có người thân như này sao?"

"Lý Đại Phương quan hệ thân thiết với biểu đệ của nàng. Nếu không, làm sao có thể sở hữu chiếc xe như vậy? Người giàu thường có tiền, vài năm trước cùng Lý Lão Tam đánh nhau, lão cũng bị đem đi cùng ngày."

"Lục Phong xong đời rồi, tưởng rằng quen đám đầu đường xó chợ mà ngang nhiên không để vào mắt sao?”

Bây giờ không phải ai cũng có thể sở hữu TV, những trò giải trí thiếu điều kiện phát triển rất nhiều. Xem náo nhiệt là hoạt động giải trí quan trọng chủ yếu nhất, không một lát nào thiếu hơn 20 người tụ tập lại, nói chuyện sôi nổi không ngừng. Hà Diễm Lệ đứng trong đám người, đánh giá chiếc xe tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Lý Đại Phương xuống xe, khuôn mặt tỏa ra sự kiêu ngạo, đứng trên xe và hét lên: "Ta sẽ đợi ở đây. Hôm nay ta không để hắn ta thoát được, dám đánh ta một cú tát, thật sự cho rằng Lý gia không có người sao?"

Hà Diễm Lệ tiến tới một bước, đánh giá chiếc xe và nhìn về phía đệ đệ của Lý Đại Phương, cười hỏi: "Xe này bao nhiêu tiền vậy?"

Lý Đại Phương ánh mắt cực kỳ khắc nghiệt nhìn Hà Diễm Lệ càu nhàu: "Tránh xa ta ra, không nói chuyện với quả phụ, xui xẻo!"

Hà Diễm Lệ tức giận khuôn mặt đỏ bừng. Cô thở hổn hển một lúc rồi lui về phía đám người. Mọi người đang chờ Lục Phong trở về, muốn xem kịch vui. Lý Đại Phương nói, cái tát của Lục Phong ả muốn trả lại đúng mười lần.

Lục Phong ngồi trên xe, dùng ngón tay chỉ về con đường phía trước nói: "Rẽ vào đây, đúng đường rồi. Vương Trạm Trưởng, ngươi dừng ở đây rồi về đi không cần thiết phải tiễn đưa ta đến tận nơi."

"Như vậy sao được? Nếu ngươi đồng ý, sau này ta sẽ là tài xế riêng của ngươi," Vương Trạm Trưởng trả lời.