Chương 10: Lý Nghĩa

Xe chạy đến dưới tầng lầu, Lục Phong nhìn quanh thấy một đám người và một chiếc xe đậu ở đó. Trong lòng anh cảm thấy khó chịu, không hiểu tại sao hôm nay lại nhộn nhịp đến vậy.

Ngày thường, việc có một chiếc xe dưới tầng lầu đã là điều hiếm thấy, nhưng hôm nay có hai chiếc xe và Lục Phong còn ngồi bên cạnh tài xế. Mọi người tạm thời không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lý Đại Phương nhìn thấy Lục Phong đã trở về trên chiếc xe và cảm thấy hơi sững sờ, mở miệng hỏi: "Chiếc xe này từ đâu tới?"

"Tỷ, ngươi yên tâm đi, không có chuyện gì cả!" Lý Nghĩa lòng tin tưởng một trăm phần. Việc giải quyết một cái hai gã đầu đường xó chợ chỉ là việc nhỏ, mạng lưới quan hệ của hắn rất lớn, đặc biệt là trong việc kinh doanh, hắn có mối quan hệ tốt với một số nhà buôn giúp bọn họ qua đường họ đều phải nể mặt hắn.

Lục Phong xuống xe và nhìn xung quanh thấy có nhiều người xem như vậy liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Lục Phong, chạy ngay đi, đừng quay lại đây."

"Đúng, hãy đi nhanh."

"Ngươi gây họa rồi."

Có mấy người thường xuyên có quan hệ không tệ với Giang Hiểu Yến nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng càng nhiều người thì càng xem náo nhiệt.

Lý Nghĩa đi lên phía trước và nhìn Lục Phong trước mặt vấn đạo: "Ngươi gọi là Lục Phong, phải không?"

Lục Phong đánh giá anh ta và gật đầu nói: "Đúng vậy, sao thế?"

"Còn thế nào? Con mẹ nó, ngươi nghĩ rằng đánh ta một cái bạt tai là xong chuyện à?" Lý Đại Phương lao đến, toàn thân ả tràn đầy ác ý, trực tiếp đến trước mặt Lục Phong và hét lên: "Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi đã gây chuyện gì."

Lý Nghĩa thắp một điếu thuốc và nói: "Huynh đệ, ngươi thấy thế nào? Bây giờ, ta sẽ cho ngươi một vài lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, để ta quạt ngươi 10 cái bạt tai, lựa chọn thứ hai, ngươi đi vào ngồi xổm. Lựa chọn thứ ba, ta xử lý ngươi ngay tại đây, ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ."

Lý Nghĩa nói nhỏ cũng không to, thậm chí còn có chút trầm thấp, nhưng lời nói lại rất đáng sợ, khiến nhóm người xung quanh cảm thấy sợ hãi. Lục Phong thật sự gặp rắc rối.

"Lục Phong, ngày thường ngươi không phải người lợi hại à? Không phải ngươi là đầu đường xó chợ sao?"

"Đúng vậy, bây giờ sao không dám đấu võ, còn không dám gọi tất cả huynh đệ của ngươi đến đây!"

Lý Nghĩa nói. "Hắn sợ chỉ là những huynh đệ rượu thịt thôi, không dám gọi tới."

“Ha ha ha”

Giễu cợt không ngừng vang lên, như thể bình thường mọi bất mãn với Lục Phong đều tuồn ra lúc này. Lúc này, Lý Nghĩa đã thể hiện quyền uy của mình và mọi người dần tỏ ra khϊếp sợ.

"Còn có lão bà của hắn cũng là loại gái bao!" Lý Đại Phương lớn tiếng gọi.

Lục Phong mặt đen như mây, nhìn về phía Lý Nghĩa quát: "Lớn tiếng lắm. Lý Đại Phương ngươi vừa nói cái gì?"

"Nói gì à? Nói rằng con mụ đó là lão bà của ngươi, sao nào?" Lý Đại Phương ngẩng đầu, tỏ ra rất phách lối. Bây giờ Lục Phong sao dám tấn công nàng khi có sự hiện diện của Lý Nghĩa ở đây, dù có can đảm đến mấy cũng không dám. Lý Đại Phương tràn đầy sự khinh miệt trên gương mặt.

Lục Phong nhìn bộ dáng của ả, nhíu mày chợt giơ tay lên và đánh một cái tát, trong lúc đó văng ra lời tục tĩu.

"Bét!" Cú tát này làm cho mọi người kinh ngạc, Lý Nghĩa cũng bị sốc.

Lý Đại Phương chỉ thấy trên mặt bỏng rát, đầu cảm giác ong ong vì bị đánh. Lý Nghĩa phản ứng ngay lập tức, gương mặt hắn trở nên dữ tợn. Ai dám đánh tỷ tỷ của hắn trước mặt?

Đối phương có muốn sống không?

"Mẹ kiếp!" Lý Nghĩa hét lên một tiếng và chuẩn bị tấn công, hét lớn: "Hôm nay ta sẽ phế bỏ ngươi! Ta nói cho ngươi biết, phế bỏ ngươi cũng không đáng tiếc!"

Người xung quanh lập tức rút lui về sau sợ rằng sẽ bị cuốn vào cuộc xô xát. Trong lòng không ít người thầm nghĩ rằng, Lục Phong đã đến hồi kết thúc tận diệt khi dám chọc tức Lý Nghĩa, sẽ chẳng có kết cục tốt.

"Cho hắn sống không bằng chết đi!" Lý Đại Phương che mặt kêu lên.

Vương Trạm Trưởng ngồi yên trong xe, ban đầu nghĩ rằng chỉ là chuyện gia đình, nhưng bây giờ lại động thủ, hắn không muốn làm tổn thương đến Lục Phong, người mà Lục Thiếu gia quan tâm. Vương Trạm Trưởng nhanh chóng xuống xe và quát lên: "Dừng tay lại cho ta!"

Lý Nghĩa ngừng lại không phải vì Vương Trạm Trưởng lớn tiếng, mà vì người có thể mở cửa xe Santana hẳn không phải là người bình thường. Nếu đó là chiếc xe của mình, trong giới kinh doanh sẽ là số một, nhưng nếu là một tài xế khác, thì càng không thể phạm vào.

"Ngươi dám chạm đến hắn thử xem!" Vương Trạm Trưởng tiến lên, hắn mặc quần Tây, áo sơ mi trắng nách kẹp một cái túi, đầu đội mũ lớn, tỏ ra rất hùng dũng. Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Nghĩa và nói: "Chỉ cần ngươi hôm nay đυ.ng đến hắn dù chỉ một chút, ta có thể chắc chắn rằng ngươi sẽ không yên ổn."

Lý Nghĩa đối diện với sự uy quyền của Vương Trạm Trưởng không hề nao núng, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai? Ở nơi này xen vào việc của người khác mà không ra ngoài hỏi thăm tên tuổi của ta Lý Nghĩa sao?"

Lý Nghĩa?

Vương Trạm Trưởng trong một giây phút suy nghĩ, mỉm cười. Người này thực sự có một chút tên tuổi, quanh năm trà trộn trên mấy bàn tiệc, nói trắng ra chỉ là một tên làm mối kiếm chút mà thôi. Hơn nữa, hắn còn không phải là một lái buôn cao cấp.

"Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một tên con cái nhà giàu đúng không?" Vương Trạm Trưởng cười lạnh và nói: "Mở mắt chó của ngươi nhìn một chút xem ta là ai."

Lý Nghĩa nhìn kỹ Vương Trạm Trưởng trong lòng có chút hồi hộp. Cẩn thận vấn đạo: "Ngài là từ Lương Thực Cục à?"

Vương Trạm Trưởng gật đầu.

Lý Nghĩa cảm thấy bối rối, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cười tươi đi lên gần hơn nói nhỏ: "Vương Trạm Trưởng phải không? Ngài xem việc này, rồng đến nhà tôm, người nhà không biết người nhà tại sao ngài lại xen vào chuyện này của Lục Phong?"

"Lục Thiếu Gia là người mà ngươi có thế gọi sao?" Vương Trạm Trưởng nhíu mày nói.

"Lục... Lục Thiếu Gia?" Lý Nghĩa mắt tròn trợn, không thể tin được rằng Vương Trạm Trưởng gọi Lục Phong như vậy. Liệu Lục Phong có một thân phận cao cấp? Hắn không dám tưởng tượng.

"Đừng hỏi quá nhiều, biết nhiều không có lợi cho ngươi. Như ngươi loại tiểu nhân vô dụng này cũng đòi với tới, biết thân phận chút đi!" Vương Trạm Trưởng nói một cách trầm giọng: "Mau đi xin lỗi Lục Thiếu Gia."

Lý Nghĩa bị kinh hãi đến mức tim đập nhanh hơn, cổ họng có chút khô, hít sâu vài hơi tiến về phía Lục Phong.

Lý Đại Phương nghĩ rằng Lý Nghĩa muốn trả thù cho chính mình liền kêu lên: "Mạnh tay mà đánh!"

"Ngươi câm miệng!" Lý Nghĩa bất ngờ quay đầu và quát lớn, không chỉ làm Lý Đại Phương im lặng, mà cả mọi người xung quanh cũng có phản ứng bất ngờ. Lý Nghĩa bỗng nhiên hướng tỷ tỷ của mình phát cáu, mọi người không hiểu tại sao Lý Nghĩa lại nổi giận với tỷ tỷ mình đột ngột như vậy.

Sau đó một màn chấn kinh hơn sảy ra khiến mọi người há hôc mồm.

Lý Nghĩa tiến đến trước mặt Lục Phong hiện lên một nụ cười nhún nhường, hơi cúi người lại nói: "Xin lỗi, tỷ ta không đi học nên không hiểu chuyện, ngươi phải chịu nhiều rắc rối, đừng giữ trong lòng." Tất cả mọi người nhìn vào sự thay đổi lớn của Lý Nghĩa và cảm thấy rất sốc, biểu tình trên mặt họ trở nên ngốc nghếch, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hà Diễm Lệ thấy một màn trước mắt thì cả kinh, trong lòng chỉ còn ý nghĩ rằng Lục Phong thực sự đã phát đạt.

"Hừ, không so đo với ngươi!" Lục Phong đáp trả.

"Nếu có thời gian, ta mời ngài đi ăn cơm, thế nào?" Lý Nghĩa một lần nữa tiến lên đề nghị.

Lục Phong nhìn lạnh lùng vào Lý Nghĩa một cái, sau đó quay đầu nhường cho Vương Trạm Trưởng phân phó mọi việc còn lại, chính mình thì đi lên tầng trên.

Lý Đại Phương đi lên trước và trách cứ đệ đệ của mình: "Ngươi làm gì vậy? Ta để cho ngươi giúp ta đánh hắn, lại để hắn tát ta một cái."

"Tỷ, từ sau này hãy tránh xa hắn một chút, chúng ta không thể chọc tức người đó được, hiểu không?" Lý Nghĩa giải thích.

Lý Đại Phương lắc đầu một cái thực sự không hiểu, cả hai đầu đường xó chợ, làm sao mà ngay cả em trai của mình cũng không dám động vào.

Hà Diễm Lệ vội vàng đi qua đám người theo Lục Phong lên tầng trên. Trên đường đi lên cầu thang, cô chỉnh sửa lại tóc tai sửa sang lại áo quần, đi nhanh một vài bước để đuổi theo Lục Phong nói: "Lục Phong, tỷ muốn trò chuyện với ngươi một chút."