Chương 21: Lại cho ta hơn mười ngày

Lục Phong đi dọc theo đường đang suy nghĩ. Anh nhận ra rằng không chỉ cần tự mình canh giữ mỗi khi trời tối mà còn cần một số tầng quản lý để phát triển.

Hà Diễm Lệ trải qua một đêm không ngủ ngon. Cô chưa từng tiếp xúc với người giàu có, nhưng gần đây cô nghe nói một chút về tình hình giờ đây Lục Phong thực sự giàu có.

Cô hiểu rõ rằng nếu Lục Phong tiếp xúc với những người giàu có, cô hoàn toàn không thể nắm bắt được anh ta. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, đến nỗi Ngô Hoành Vũ trở thành một cái dự phòng.

Có thể coi đó là một con đường lui.

Lục Phong không lùi vậy thì để Giang Hiểu Yến lui. Sáng sớm, cô rời khỏi giường và gõ cửa phòng Giang Hiểu Yến, tạo ra một cảnh hai người thân mật nhưng chỉ là diễn kịch.

Khi Lục Phong trở về nhà, anh phát hiện cửa phòng đã mở Giang Hiểu Yến thì đang ngồi trước bàn khóc, còn có vẻ như Đóa Đóa đang ngủ.

"Chuyện gì vậy?" Lục Phong tức giận nói: "Sáng sớm khóc làm gì vậy?"

"Không có chuyện gì!"

Lục Phong xem nàng hai tay che mặt tràn đầy nước mắt. Trong khoảng thời gian này, anh ta đã nhận ra rằng trong lòng Giang Hiểu Yến dù có những ẩn tình thì cũng nuốt vào trong người không bao giờ nói ra.

"Ngươi có chuyện gì cứ nói ra. Ta không nghĩ rằng trong ba ngày hai đêm trở về nhà lại thăm ngươi lau nước mắt, ảnh hưởng đến tâm trạng." Lục Phong ngồi xuống và nói một cách dứt khoát.

“Hà Diễm Lệ nói với ta về chuyện hai người.” Giang Hiểu Yến hít một hơi và nức nở nói: "Không có gì, ngươi đã đối xử với ta và Đóa Đóa như vậy, ta thỏa mãn."

Lục Phong trong chớp mắt đã hiểu hết mọi thứ. Anh biết rằng trong những ngày anh ra ngoài với trang phục phương Tây, cộng thêm việc truyền đồn về việc anh đã trả ba trăm đồng tiền cho Giang Hiểu Yến đang gây xôn xao ngoài chợ. Anh không biết có bao nhiêu người đang đỏ mắt sau lưng.

Anh đứng dậy và đi về phía cửa.

"Ngươi định làm gì?"

“Ngươi chớ xía vào.”

Lục Phong đến trước cửa nhà Hà Diễm Lệ dơ chân đá thật mạnh vào tường.

"Phanh!"

Tiếng vang trầm phát ra, cả tòa nhà đều nghe thấy. Không ít người thò đầu ra để xem.

"Ai đạp cửa nhà lão nương, không muốn sống à?" Trong căn phòng tiếng mắng chửi của Hà Diễm Lệ vang lên. Cô mở cửa và thấy Lục Phong thì thắc mắc: "Ngươi đạp cửa nhà ta làm gì vậy?"

"Ta cho ngươi biết, ngươi lại ăn không nói có vu khống nhiều chuyện cho lão bà của ta nghe, cẩn thận ta đánh ngươi. Còn có các ngươi!” Lục Phong quay đầu quét qua một vòng hét lớn: "Ta kiếm được bao nhiêu tiền là chuyện của ta, liên quan tới các ngươi sao. Ai dám nói xấu sau lưng ta, chọc điên lão tử xem lão tử có kéo lưỡi các ngươi ra không.”

"Hãy vào nhà ngồi đi, ta không nói gì cả!" Hà Diễm Lệ tỏ thái độ ủy khuất nói: "Ta vừa mới tỉnh giấc ngủ, đừng nóng tính như vậy."

Cô mặc một chiếc đai đeo dáng người như ẩn như hiện, quyến rũ đến mức khó cưỡng, ánh mắt có một chút mê ly tăng thêm vẻ quyến rũ của cô, không có nhiều người đàn ông nào có thể cưỡng lại.

"Khốn nạn!" Lục Phong dùng một tay đẩy cô vào trong phòng, đóng cửa lại và mắng một câu tục tĩu “Đồ đê tiện”.

Về đến nhà đóng cửa một cái, trong khoảng thời gian này Giang Hiểu Yến lần đầu tiên thấy hắn nổi nóng như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng cô bị đánh thức, cô có chút kinh hãi nhìn Lục Phong.

"Đừng có tin mấy chuyện giả ma giả quỷ bên ngoài, chỉ cần tin ta thôi. Hiểu không? Lục Phong nhìn chằm chằm nàng gằn ra từng chữ:”Ta sẽ không lừa dối ngươi, ta thấy ngươi đáng thương mới quyết định lưu. Cho dù có ly hôn ta cũng sẽ để ngươi có đủ tiền để sống cả đời mà không cần lo lắng về việc tiêu hết, hiểu chưa?"

Giang Hiểu Yến phần hiểu phần không, cô nhìn chằm chằm vào anh gật đầu. Nhưng cô chỉ cảm thấy rằng anh đối đãi cô rất tốt, nhưng điều đó giống như là một loại thương hại!

Lục Phong cũng không muốn nói thêm gì, trực tiếp lên giường đi ngủ.

Cả ngày lẫn đêm, nhân viên làm việc hai ca không ngừng vận chuyển. Những chiếc hộp đồ ăn được nấu từ bếp lửa phun ra nuốt vào, từng chiếc xe kéo chở hộp đồ ăn truyền tới những con đường hẻo lánh ở nông thôn.

Một loại hộp đồ không tên được vận chuyển với tốc độ nhanh như chớp đến các vùng nông thôn lớn trở thành mặt hàng bán chạy, thu hút sự quan tâm của người dân địa phương. So với hộp đồ ăn trong xã hội, nó càng tiện lợi và có số lượng lớn hơn.

Cho dù ăn không hết cũng lấy về trữ, ai biết được sau này còn có chuyện tốt như vậy nữa không chứ.

Dây chuyền sản xuất giống như một máy in tiền hoạt động một cách điên cuồng, biến lượng thực thành tiền tệ tập trung trong nhà này. Mô hình kinh doanh đơn giản như vậy đã mang lại lợi nhuận khổng lồ mà mọi người không dám tưởng tượng sau bốn mươi năm.

Ngày càng có nhiều người biết đến nhà xưởng đóng hộp ở đây, cũng liền nghĩ theo kéo xe kiếm điểm việc. Chu Hào xem như người thứ nhất ăn dưa, luôn giữ ưu thế tuyệt đối.

Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân cảm thấy có điều gì đó là lạ, hắn không phải nói là tùy tiện mở nhà máy để lừa gạt cha hắn sao. Bây giờ lại mang lại sự thịnh vượng khổng lồ, lợi nhuận dễ dàng khiến người ta đỏ mắt.

Lục Phong tỉnh dậy lúc 3 giờ chiều, trong nhà đã quét dọn bóng loáng, quần áo được gấp gọn sạch sẽ. Trên bàn có đồ ăn và một tờ giấy: "Nguội thì hâm nóng lên mà dùng." Nhìn tờ giấy trong lòng cảm thấy không thể nói thành lời, có người quan tâm vẫn là điều tốt.

Sau khi ăn cơm, anh đi thẳng đến xưởng máy. Toàn trường sôi động đầy năng lượng một mảnh tấp nập. Đầu To đứng bên cạnh Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân.

"Được nha Đầu To, bây giờ lẫn lộn dạng chó hình người nha!"

"Ngươi đi theo Phong ca ăn không ít thịt, giờ cũng có thể quản người rồi."

"Cũng là Phong ca chiếu cố." Đầu To nhìn thấy Lục Phong nói: "Phong ca đã đến."

Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân nhìn nhau, sau đó đi đến gần Lục Phong.

"Phong ca, mới mua được một chiếc xe gắn máy 800 rất tốt, giá 1800 khối!" Đầu To hào hứng chỉ vào một chiếc xe gắn máy không xa đó.

Lục Phong gật đầu đồng ý nhìn qua hai người kia.

"Phong ca, việc kinh doanh này của ngươi thật đáng nể, trong hai ngày này chúng ta cùng huynh đệ ăn cơm đi." Chu Lập Quốc và Tôn Long Bân nói với sự tán thưởng.

Tôn Long Bân mở miệng nói: "Phong ca, ngươi làm ăn rất thành công, lão gia tử nhà ngươi chắc chắn sẽ hài lòng. Về chuyện của cha ta..."

Lục Phong giữ túi văn kiện kẹp ở nách và nói: "Đừng lo, ta đã nhớ rõ tất cả những gì các huynh đệ đã giúp đỡ. Nhà của cha ta không ở thành phố mà ở trong tỉnh khác. Mới có vài ngày, phải ổn định ở đây trước rồi ta sẽ đi trong tỉnh để nói chuyện với cha. Mọi việc đều sẽ dễ dàng, tiền hoa quả trong thôn đều sẽ trả hết."

"Đúng đúng, cha ta vẫn còn lo lắng. Nhưng ta đã nói với ông rằng Phong ca là một đại nhân vật không có khả năng sẽ khất."

Chu Kiến Quốc nhìn xung quanh căn phòng, lặng thầm suy nghĩ. Trong mắt lóe sáng, chính mình thu chút tiền thuê nhà chắc không vấn đề gì liền mở miệng nói:"Phong ca, căn phòng này, còn có máy móc...."

"Ai nha!" Lục Phong quay đầu nhìn Chu Kiến Quốc cất giọng nói: "Mấy ngày sau rồi nói, không cần vội vàng như vậy, hãy yên tâm đi. Phong ca có thể bạc đãi ngươi sao? Ngày khác hẹn hai ngươi một chỗ đắt nhất uống rượu, ta mời. Gặp lại sau!"

Hai người bị qua loa một trận đứng tại chỗ, ngạc nhiên một chút, sau đó quay trở về.

Trong khi ăn trưa, Đầu To nhỏ giọng nói: "Phong ca, với công việc này làm giàu không khó. Tính toán của ta là mỗi ngày kiếm được tám đến chín nghìn, mỗi tháng là 25 vạn, một năm chính là 300 vạn!"

"Không có gì dễ dàng như vậy. Kinh doanh là một lĩnh vực có tính cạnh tranh cao ngươi không thể tính như vậy. Một ngày có thể kiếm được số tiền đó ta cười cả ngày cho xem. Nếu không nói trước về mùa quả hạn chế sinh sản và sự cạnh tranh khốc liệt, sẽ có rất nhiều người muốn tranh đấu. Kinh doanh không có sự thăng bằng, chỉ có sự tăng trưởng hoặc suy sụp."

"Nếu ngươi xem nó như một doanh nghiệp, thì việc duy trì sự thăng bằng trong thời gian dài sẽ đυ.ng đến "Luật chống độc quyền", ngươi có hiểu không?"

Đầu To gãi đầu, không hiểu những gì Lục Phong đang nói, nhưng anh ta cảm thấy rằng Phong ca rất thông minh và không phải người bình thường.

"Ta theo Phong ca là được rồi, cha nói cho ta biết ta là cẩu hùng, còn Phong ca là anh hùng. Để ta đi theo Phong ca đi." Đầu To nói một cách chân thành rồi cười.

"Ca ca sẽ không bạc đãi ngươi!" Lục Phong nhanh chóng kết thúc bữa ăn và lấy sổ sách để xem lại. Hắn đã có lời 30 vạn, chỉ còn máy móc 5.000 khối. Tất cả những thứ khác đã được xử lý.

Quay đầu nhìn công xưởng bận rộn Lục Phong thầm nghĩ, Nhân Thiện Bá ngươi cho ta mười ngày nữa đi, ta cùng ngươi chơi, liền sợ ngươi không phải là đối thủ.