Chương 22: Vạn

Lục Phong ánh mắt tỏ ra cay độc. Mặc dù Nhân Thiện Bá mới chỉ nói vài câu nhưng anh đã cảm nhận được sự nguy hiểm. Sự thật là suy đoán của hắn một chút cũng không sai.

Nhà máy của Nhân Thiện Bá không chỉ sản xuất đồ hộp mà còn có sản xuất thực phẩm khác. Chủ yếu là cung cấp cho các tiệm tạp hóa và quầy bán đồ ăn vặt. Thị trường loại này tương đối ổn định ở những nơi tốt, những nơi xấu thì kém hơn.

Trong vài ngày qua Nhân Thiện Bá vẫn luôn nghe ngóng tin tức về Lục Phong, hắn tìm hiểu một số thông tin cơ bản nhất về công ty lương thực của anh, vấn đề khó khăn nhất là trạm lương thực. Nhưng đó chỉ là tốn ít công sức và tiền bạc, không phải là vấn đề lớn.

Sinh ý tăng trưởng mạnh mẽ quy mô sản xuất ổn định, lợi nhuận dao động từ tám đến chín ngàn khối. Lục Phong đã bổ nhiệm Đầu To và một người khác làm quản lý nhưng anh vẫn không yên lòng phải làm ca đêm mỗi khi trời tối.

Sau khi trả tiền máy móc Lục Phong đã có trong tay 15 vạn, sau khi xoay vòng tài chính bên trong số tiền đã gần đạt 18 vạn. Trước đây hắn nghĩ trở thành đại gia vạn khối rất chi khó khăn không ngờ số tiền đã nhanh chóng lên đến 20 vạn.

Khi chạng vạng tối công nhân ca ngày tan tầm ca đêm bắt đầu bận rộn, Đầu To và Lục Phong đang ăn tối. Lục Phong phát hiện ở xưởng xung quanh bắt đầu xuất hiện một số người không biết là đang làm gì.

"Đầu To, mấy người trẻ tuổi kia làm gì vậy?" Lục Phong hỏi.

"Nghe ngóng giá cả, hỏi những người kia giá vận chuyện là bao nhiêu, hoa hồng được bao nhiêu." Đầu To đặt đũa xuống và nghi ngờ nói: "Gần đây nghe nói có nhiều người quan tâm đến chúng ta. Phong ca, tên gia hỏa Chu Hào này cũng không đến kéo hàng để cho người khác đặt hàng thay, không thiếu những người bắt đầu khó chịu."

"Đừng để ý đến hắn!" Lục Phong xua xua tay, Chu Hào đơn giản cũng chỉ là một tên thương nhân qua hợp tác thôi, hắn muốn làm gì thì làm. Hơn nữa gia hỏa này kiếm lời chính xác là không thiếu mấy vạn khối là có.

"Đêm nay, ngươi thay ta làm việc một đêm. Có thêm Hàn Đông nữa thì ngươi cũng đỡ mệt mỏi."

"Phong ca, nếu có chuyện gì ngươi cứ đi làm đi. Mọi chuyện cứ để ta." Đầu To suy nghĩ một lát nói: "Buổi sáng, Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân lại đến."

Lục Phong thở dài. Trong những ngày qua hai người đã đến tìm anh gần như mỗi ngày và giúp đỡ anh rất nhiều. Nhưng thực chất họ muốn nhận được phản hồi từ anh. Bây giờ anh đã trì hoãn đủ lâu, còn đẩy qua đẩy lại nữa là hai người họ đổi thái độ.

Thay đổi thái độ thì thay đổi thái độ. Hai người hắn bị lợi dụng xong cũng chẳng thể làm loạn.

“Đừng để ý bọn hắn, có mời ngươi đi uống rượu cũng đừng đi hiểu chưa?”

Đầu To gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong Lục Phong tiến vào tác phường trong này một mảnh bận rộn. Góc tường có một quầy thu ngân tạm thời ở dưới có một ngăn kéo, anh lấy chìa khóa để dễ dàng truy cập vào sổ sách và ghi lại thông tin hàng nhập. Trong khoảng thời gian này, Lục Phong không đυ.ng vào số tiền đó.

Những người xung quanh trở nên ngày càng đông đúc, Lục Phong không yên tâm để giữ nhiều tiền như vậy ở đó. Anh tìm một chiếc bao da và mở khóa, Đầu To nhìn thấy một mặt tràn đầy kinh ngạc khi nhìn thấy số tiền bên trong.

Lục Phong thấy tiền đó rất nhiều mặc dù anh đã quen kiếm tiền và rất giỏi với nó, nhưng khi nhìn thấy số tiền trong ngăn tủ những gì trong mắt vẫn khiến anh kinh ngạc!

Lục Phong im lặng quan sát sự biểu lộ của Đầu To, hắn dường như chỉ đơn giản là bị số tiền lớn như vậy làm cho kinh động. Trong ánh mắt của hắn không có sự tham lam, bất công, đố kỵ hay bất kỳ cảm xúc phức tạp nào.

"Đầu To, ngươi có cảm thấy thế giới này bất công không? Công việc mà ta làm còn ít hơn ngươi làm ở đây nhưng số tiền này lại chỉ thuộc về ta." Lục Phong hỏi.

"Phong ca, ta không làm gì cả, tất cả đều là ngươi làm. Ta chỉ giữ một số tiền nhỏ, so với những người khác ta nhàn nhã hơn nhiều." Đầu To chỉ vào các công nhân khác và nói: "Phong ca ngươi là một người làm đại sự, đây là tiền mà ngươi kiếm được!"

Lục Phong vỗ vai Đầu To và bắt đầu đóng tiền vào bao. Với 15 vạn không tính thiếu số tiền này đã trở nên nặng tay. Lục Phong nhìn Đầu To nói: "Bây giờ chỉ mới bắt đầu, hãy nhìn xa hơn một chút. Hôm nay là 15 vạn, ngày mai sẽ là 150 vạn, sau đó là 1500 vạn. Tin tưởng Phong ca, ta sẽ không bỏ rơi ngươi."

Đầu To vô thức gật đầu không nói gì.

Lục Phong cưỡi xe gắn máy trở về nhà. Giang Hiểu Yến đã nghỉ làm ở tiệm cơm, hắn nói nàng không cần làm công việc cho hãng điện tử nữa nhưng nàng không nghe.

Dù sao thì nàng đã nhẹ nhõm rất nhiều ít nhất không phải thức dậy sớm mỗi ngày, nợ bên ngoài đã được giải quyết. Mỗi ngày trôi qua vui vẻ, thời gian dường như hướng về một tương lai tốt đẹp tiến triển nhanh chóng.

Lục Phong gõ cửa phòng, Giang Hiểu Yến chạy ra mở cửa nhìn thấy hắn với một khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

"Ngươi không phải ca đêm sao? Sao lại trở về?"

"Nhường Đầu To thay ca, ta nhớ ngươi mà thôi." Lục Phong cười và bước vào nhà.

"Nói bậy gì vậy." Giang Hiểu Yến đỏ mặt đánh hắn một cái, sau đó nhìn ra khỏi cửa phòng, đảm bảo rằng không có ai nghe thấy lời nói của họ nàng mới an tâm đóng cửa lại.

"Ngươi qua đây, để ta cho ngươi xem món đồ này." Lục Phong đặt túi da lên mặt bàn.

"Nói nhỏ chút, Đóa Đóa đang ngủ đấy." Giang Hiểu Yến nói tiến lại gần cảm thấy tò mò, nàng nói chua chát: "Đó là gì vậy?"

"Ngươi mở ra đi!"

Giang Hiểu Yến ngạc nhiên đầy nghi ngờ: "Cái gì vậy? Giả thần giả quỷ? Mua đồ cho ta? Không phải nói rồi sao, không muốn ngươi mua đồ, nam nhân mua đồ sẽ không biết giá cả..."

Trong khi nàng nói chuyện, nàng kéo ra khóa kéo của bao da và mở nó. Lời nói bị ngắt khi nàng nhìn vào những vật trong túi xách.

"Cái này..."

"Nhiều tiền như vậy sao?"

Nàng nói xong vội vàng che miệng bằng tay chỉ sợ tai vách mạch rừng.

"Không nhiều đâu, chỉ có 15 vạn!" Lục Phong nói với vẻ lạnh lùng.

15 vạn mà còn không nhiều?

Dù bây giờ, 1 vạn tệ không còn đáng kể như thập kỷ trước, nhưng với mọi người số tiền đó vẫn là một số lớn. Đây là một số tiền đáng kể đối với bất kỳ ai.

"Nơi nào mà ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy? Có cướp ngân hàng à?" Giang Hiểu Yến lo lắng hỏi.

"Ta tự kiếm đấy, không phải nói cho ngươi mở nhà máy sao." Lục Phong mừng vui nhưng cũng sợ khi gặp nàng. Nước mắt bắt đầu trượt từ cung mày xuống, anh nhíu miệng và nói: "Lại khóc, ta đã đáp ứng được nguyện vọng của ngươi để ngươi có một cuộc sống tốt."

"Ta cao hứng quá!"

Giang Hiểu Yến là một người rất truyền thống đặc biệt trong các mối quan hệ nam nữ. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung với Lục Phong, cô đã bắt đầu có một chút sự cởi mở, ít nhất là khi ở bên anh ta hai người nhìn nhau đều đỏ mặt.

Trong tâm trạng hưng phấn, cô nhảy vào lòng Lục Phong, ngẩng đầu và hôn anh ta.

Đóa Đóa không biết từ khi nào tỉnh dậy, nàng đang nằm lỳ trên giường nói: "Mẹ, mặt xấu hổ!"

"A?"

Giang Hiểu Yến quay đầu nhìn thấy nàng, đỏ mặt từ cổ tới mặt ngượng ngùng nói: "Con bé này, đêm hôm khuya khắt không ngủ mà làm gì vậy?"

Lục Phong đưa tay sờ vào gương mặt mình cười nói: "Thôi được rồi, chỉ là ngươi đem số tiền này cất đi, lát nữa ta còn phải thay Đầu To."

"Nhiều tiền như vậy, nên để ở đâu đây?" Giang Hiểu Yến lo lắng hỏi.

Lục Phong nhìn cô với vẻ lo lắng đó không thể tránh khỏi nói: "Ngươi có thể để nó gầm giường, ngày mai đi mua một ít quần áo. Cả nhà ta ra ngoài tiêu phí."

"Mới có tiền đã bắt đầu hoang phí, phải lo tiết kiệm!"

Lục Phong không nói gì anh ta hiểu rõ tầm quan trọng của việc tiết kiệm. Mọi người đều xem cách ăn mặc là một cách để đánh giá người khác, nếu không anh ta sẽ không thể lừa được nhiều người như vậy bằng mấy bộ đồ từ thủa kết hôn.