Chương 16: Giang Hiểu Yến tự ti

Sáng sớm hôm sau Lục Phong vội vàng đến xưởng, nhưng cửa ra vào đã bị chặn bởi một đám người và đầy đủ các loại xe. Trong lòng hắn hơi căng thẳng, lo lắng về việc có phải thân phận của mình đã bị lộ hay không, liệu có phải ai đến đòi nợ.

Chu Hào sau một đêm không ngủ, đã ngồi xổm ở cửa ra vào từ 5 giờ sáng. Hiện tại, hắn đang lo lắng về một vấn đề, đó là liệu Lục Phong có nhận lương thực trả lại.

"Lục lão bản?" Chu Hào nhìn thấy Lục Phong đứng lên vội vàng, ném đi một điếu thuốc còn sót lại trên mặt đất.

Mọi người kích động và lao đến vây quanh Lục Phong.

"Lục lão bản, cần kéo hàng sao? Có thể cho ta kéo một chiếc xe không?"

"Ta muốn kéo hai chiếc xe, được không? Ta là xe thùng, không kéo nhiều."

"Lục lão bản, ta đến trước!"

Tiếng đàm thoại nhộn nhịp khiến Lục Phong không biết làm sao giải quyết. Anh kéo Chu Hào lại và hỏi: "Tại sao có nhiều người như vậy? Hôm qua ngươi đã bán hết hàng đóng gói chưa?"

"Hai giờ là đã bán hết, toàn bộ đã trở thành lương thực và nằm trên các chiếc xe ở đây." Chu Hào hào hứng trả lời.

Hai giờ?

Lục Phong cảm thấy kinh ngạc. Anh không ngờ rằng thị trường nông thôn tiêu thụ hàng hóa một cách nhanh chóng như vậy. Nhưng trong đầu anh chỉ còn một ý niệm duy nhất.

Ta sắp giàu!

"Mọi người đừng ồn ào, thong thả, hôm nay gia tăng sản lượng, đồng thời mọi người trong thôn có thể thu hái một ít hoa quả bán cho ta." Lục Phong biết dựa theo mức độ nổi tiếng này, làng của Tôn Long Bân chắc chắn sẽ không thể cung cấp đủ trái cây.

Một lát sau Đầu To cưỡi trên chiếc xe 28 đi đến. Việc thấy nhiều người như vậy cũng làm hắn hốt hoảng. Sau mười mấy phút công nhân bắt đầu làm việc, hàng đóng gói được sản xuất liên tục.

"Đầu to, đi thông báo cho xưởng thủy tinh, cần 20 nghìn chai lần này." Lục Phong chỉ đạo xong, nhảy lên xe với Chu Hào và đi thẳng đến công ty lương thực.

Có giám đốc nhà máy đáp ứng làm việc suôn sẻ và vui vẻ. Một xe lương thực bán được 745 khối và 62 mao tiền.

Trên đường trở về, Lục Phong tính toán chi phí và lợi nhuận trong lòng. Lợi nhuận ròng ước tính là hơn 400 khối, trong đó đã bao gồm tiền trả cho Chu Hào. Một xe mang lại lợi nhuận hơn 400, với hiệu suất như vậy, bốn, năm xe trong một ngày sẽ không có vấn đề, lợi nhuận hàng ngày lên đến 2 nghìn khối. Trong vòng 5 ngày, lợi nhuận đạt tới 10 nghìn khối lương thực!

Nếu mở rộng sản xuất và thuê thêm công nhân, mỗi ngày có thể đạt được 10 nghìn khối lương thực cũng không có vấn đề gì.

Trở lại xưởng, Đầu To cũng đang chỉ huy các công nhân đóng gói và vận chuyển hàng hóa. Đồ hộp được xếp gọn gàng và trật tự trong một góc, tác phường hoạt động một cách hiệu quả. Lục Phong nghĩ rằng để họ làm việc bận rộn thì bất giác nhớ đến việc mời Giang Hiểu Yến đi dự liên hoan. Anh chỉ có thể giao công việc này cho Đầu To trước tiên.

"Lát nữa để bọn họ đặt cọc mới cho kéo hàng, nhớ ghi chính xác tên của họ. Sổ sách không thể làm lộn xộn!" Lục Phong nhắc nhở.

"Phong ca, đã hiểu!" Đầu To nghiêm túc gật đầu.

"Đầu To, làm rất tốt. Ca sẽ không bạc đãi ngươi. Tương lai của ngươi rất có hy vọng!" Lục Phong vỗ vai anh ta một cái.

Trên đường trở về Lục Phong vẫn đang tính toán. Anh muốn thuê thêm nhân công, nhưng lương thưởng hiện tại lại thấp, lợi nhuận thì cao như vậy anh phải cạnh tranh trên thị trường. Hơn nữa, đồ hộp có tính theo mùa, thành phẩm từ các loại hoa quả địa phương có giá trị cao, chi phí sẽ tăng lên bao nhiêu lần so với mức tăng trưởng.

Đã mười rưỡi sáng, Giang Hiểu Yến đã thay một chiếc váy dài và buộc tóc. Mặc dù không trang điểm, nhưng cô ấy tự nhiên có vẻ đẹp không thể tả.

"Sáng sớm mà đã đi đâu?" Giang Hiểu Yến nhìn vào đồng hồ có chút gấp gáp.

Lục Phong mở cửa nhìn thấy cô ấy trong chiếc váy dài anh cảm thấy mê đắm, không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp tự nhiên đó.

Anh không thể tin được nếu có kỹ thuật trang điểm của hai mươi năm sau cô ấy sẽ làm mê chết bao người.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Mới sáng sớm như vậy đi đâu?" Giang Hiểu Yến chất vấn.

"Ngươi trông thật xinh đẹp!" Lục Phong ngạc nhiên tán thán từ đáy lòng.

Giang Hiểu Yến nào đã được Lục Phong khen bao giờ, cô đỏ mặt đấm nhẹ hắn ta một cái nói: "Đẹp cái gì mà đẹp, cửa còn đang mở để người khác nghe thấy lại chê cười."

"Đẹp là đẹp, có đứng ngoài đường lớn cầm loa to thì ta cũng nói như vậy."

"Ngươi thật là, đúng không biết xấu hổ!" Giang Hiểu Yến liếc hắn một cái nói: "Nhanh lên đi, trễ rồi đấy."

Lục Phong biết nàng là người hay xấu hổ, một cô gái truyền thống đúng nghĩa, nhưng không ngờ da mặt nàng mỏng nhạt đến vậy. Hắn cười trừ nói: "Ta sẽ thay quần áo."

Vì thời tiết quá nóng, không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Nhìn vào áo sơ mi trắng sạch sẽ trên người, Lục Phong cảm thấy ấm lòng. Người vợ Hiểu Yến kia thực sự là một người phụ nữ sạch sẽ, mỗi khi trở về sau khi trời tối chỉ cần thay quần áo là chắc chắn sẽ được giặt sạch.

Vì không có đủ thời gian, Lục Phong và gia đình mượn một chiếc xe gắn máy từ Lão Tam ở dưới tầng trệt. Cả nhà cùng nhau cưỡi xe đến nhà hàng lớn tên Thiên Duyệt.

Thiên Duyệt Đại Tửu điếm cũng chỉ là một tiệm cơm thông thường với bảy tầng. Đây là nơi mà những người có tiền thường lui tới, nghe đồn một bữa ăn có thể lên tới vài chục hoặc trăm khối tiền. Cũng nghe nói rằng nhân viên phục vụ ở đó rất xinh đẹp, thậm chí có người đồn rằng nơi này được trang trí bằng mấy đồ mạ vàng.

Dù sao thì người bình thường nhìn thấy cũng sẽ chỉ đi ngang, bên trong là gì hoàn toàn tùy thuộc vào trí tưởng tượng!

Khi xuống tầng dưới, Đóa Đóa nhìn lên các tầng cao giơ ngón tay cái trắng tay, đếm từ một, hai, ba...

"Bảy tầng đấy, đừng đếm nữa!"

"Ồ, cao quá!" Đóa Đóa nắm tay phấn khích hò reo: "Ba ba, cao quá đấy!"

Trong miệng cô chỉ còn lại ba chữ này, giống như khách sạn bảy tầng này cho cô vô số chấn động, Lục Phong quay đầu nhìn khách sạn này, trong lòng có chút cảm khái.

Đúng là thập kỷ 90, khi ai nhìn thấy một tòa nhà bảy tầng như thế, họ chỉ biết nó cao đến mức không thể tưởng tượng. Ba mươi năm sau, khi nhìn thấy một tòa nhà bảy tầng như thế, chỉ có thể nhếch môi chê bai rằng nó quá thấp, quá lỗi thời.

Ba mươi năm đã trôi qua, đất nước này đã chứng kiến nhiều biến động lớn!

Ở tầng ba, có một số phụ nữ đang nằm sõng soài ở cửa sổ nhìn xuống. Họ cũng chỉ vài lần có cơ hội đến đây ăn cơm.

"Giang Hiểu Yến tới rồi, còn gã đàn ông bên cạnh là ai? Mặc Âu phục!"

"Lão phu của nàng thôi.”

“Chồng cô ấy cũng chỉ là phế vật vô tích sự ăn không ngồi rồi, nay lại tỏ vẻ trang trọng!"

"Tỷ, hắn đến đây chắc chắn là để ăn ké, nghèo mạt kiếp thế kia mà ngươi không biết sao. Lười thối xác ra, Hiểu Yến nàng còn đang muốn thoát khỏi hắn."

"Ngươi cũng thật là, hôm qua còn gọi nàng làm gì?" Một phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi, có vẻ không hài lòng: “Không mời trước nàng ấy kỳ thực rất khó sắp xếp thời gian, còn chồng nàng kia là loại người như thế nào chứ, vạn nhất bị người khác nhận ra chúng ta cùng loại người này chung một chỗ, chồng của ta còn có mặt mũi sao.”

Nhiều người trong nhóm bắt đầu chỉ trích, nhưng Tiểu Lệ chỉ cúi đầu không nói một lời. Trước đó, Lan tỷ có tiền nên mọi người trong xưởng đều cúi đầu tâng bốc trước cô ấy. Chuyện chỉ trích này ắt hẳn đang có người cố ý muốn lấy lòng.

Tiểu Lệ với Giang Hiểu Yến có mối quan hệ không tồi, cô cũng chỉ muốn giúp đỡ nàng. Nhưng không ngờ lại bị Lan tỷ mắng một trận.

Quán rượu có cách trang trí đơn giản không có gì đặc biệt. Tường được lát đá cẩm thạch, đèn được treo cao. Đối với Lục Phong người đã trải qua những ngày sống trong khách sạn năm sao ở kiếp trước, không có gì là mới mẻ.

Nhưng với Giang Hiểu Yến và Đóa Đóa thì khác, nó giống như là một loại trang trí lạ mắt với hai người. Đóa Đóa nhìn chăm chú vào tường đá cẩm thạch nổi chút tò mò có ý muốn chạm vào.

"Đừng làm hỏng, nhanh lên lầu." Giang Hiểu Yến nói cẩn thận.

"Không sao đâu, chỉ là một tấm đá lớn dán trên tường thôi." Lục Phong ôm Đóa Đóa bế lên để nàng chạm vào tấm đá trên tường, sau đó bước lên lầu: "Bóng loáng luôn!"

Lên tầng ba có một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trang phục rất thời thượng và đeo một dây chuyền quý giá trên cổ. Nụ cười trên mặt nàng tràn đầy sự quý phái.

"Đến rồi sao!" Giang Hiểu Yến nhìn thấy phụ nữ đó thì không kiềm chế được sự kính trọng, cúi thấp và nói: "Vương chủ nhiệm, thật hân hạnh."

Tư thế của cô ấy cúi rất thấp, nụ cười trên mặt bị vắt kiệt, giống như một đứa trẻ vụng về bắt chước mấy con buôn, khiến người ta cảm thấy đau lòng và đáng thương.