Chương 15: Liên hoan

Vào lúc 4 giờ chiều xe đồ hộp đầu tiên được chất lên xe. Với tốc độ hiện tại, họ có thể sản xuất tối đa bảy ngàn bình mỗi ngày. Lục Phong đứng ở cửa nhìn xe xa, trong lòng lặng lẽ tự nhủ một câu: "Chúc ta may mắn!"

Cho đến 7 giờ tối, công nhân tan làm việc. Lục Phong kiểm tra sổ sách ghi chú ngày hôm nay. Chu Hào giao cho anh ta một số tiền ở đó, tổng cộng là một trăm khối.

"Đầu To, ngươi học vấn cao cỡ nào?" Lục Phong nhìn vào sổ sách rồi hỏi.

"Lão Phong, ta học đến lớp ba."

Đầu To nhìn lên và thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lục Phong. Hắn ta cảm thấy một chút thất vọng nói: "Ta học rất giỏi đã tốt nghiệp trung học không phải kẻ ngu ngốc. Nhà ta không có điều kiện để tiếp tục học."

Lục Phong bị anh ta chọc cười, vỗ vai an ủi và nói: "Ta không nghĩ ngươi ngốc, Đầu To. Để ngươi quản lý sổ sách rất tốt. Ký sổ đi? Ghi rõ số lượng hàng xuất, số tiền cầm cố, số lượng lương thực thu được và biên lai phải hoàn chỉnh. Ngươi có thể làm được không?"

"Đơn giản thôi, ta có thể làm." Đầu To trả lời.

Lục Phong đưa sổ sách cho anh ta và đặt tiền vào túi. Anh ta nói: "Về nhà đi, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai!"

Lục Phong đóng cửa đi về nhà.

Chu Hào đã đến làng từ hơn bốn giờ chiều. Có một nhóm ba hoặc năm người đang ngồi trên đầu đường để tận hưởng không khí mát lành. Khi nhìn thấy xe bán hàng đi qua, họ có chút quan tâm nhưng không có sự hứng thú lớn, vì tất cả mọi người đều không có tiền.

"Có đủ loại đồ hộp! Lương thực đổi lấy hàng, bất cứ gì cũng được, kể cả lương thực cũ!"

"Lương thực để 3 năm thì sao?"

"5 năm có được không?"

"Được tất! Chỉ cần không có hư hỏng là được!"

Sau mười mấy phút, cả làng sôi động. Trong thời đại này, không có ai không có kho lương thực lớn. Mọi người đổ xô tới đó, mè già hạt kê thối đều chất thành đống bây giờ lại đổi thành đất vàng.

Không bằng đem đổi lấy đồ hộp cho bọn trẻ ăn cũng được. Xe hàng bị vây quanh kín mít, mỗi người đều cõng trên lưng nửa bao lương thực.

Chu Hào cảm thấy cảm động khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh ta có một cảm giác chính mình là sắp phát tài, chỉ cần mỗi bình đồ hộp rút hai khối tiền, hắn thật sự sắp giàu có!

"Xếp hàng đi, từng người một!" Chu Hào gọi mọi người xếp hàng.

………..

Trời còn chưa tối, từng đám trẻ con đang chơi đùa, trẻ con bây giờ không thiếu trò tiêu khiển, tiếng nô đùa không ngừng vang lên, Lục Phong đứng đó nhìn những đứa trẻ này hồi lâu.

"Ồ, đây không phải Lục Phong sao? Cậu đã giải quyết xong chuyện Lý Đại Phương rồi à?" Một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi dưới hiên hút thuốc, hỏi.

"Cha, ông không biết à? Ngày đó tình hình rất căng thẳng, Lý Nghĩa đều tới, không biết chuyện gì xảy ra khiến cho Lý Nghĩa lại không dám ra tay nữa, cứ thế mà rời đi." Một chàng trai trẻ cùng Lục Phong không phân biệt cao thấp trả lời.

"Tiểu tử này gần đây mỗi ngày đều ăn mặc như chó hình người, thật là hết nói nổi."

“Hắn là khốn nạn!” Người trẻ trách móc, toàn bộ khuôn mặt đều đố kỵ nói trong lòng: "Giang Hiểu Yến đúng là mù lại còn lấy hắn."

Lục Phong nhìn một lúc, chuẩn bị đi lên tầng trên. Anh nhìn thấy hai cha con ngồi dưới hiên, không nói chuyện, người lớn gọi là Ngô Nhân Nghĩa còn con trai gọi là Ngô Hoành Vũ, cả hai là thợ rèn sắt cũng là lưu manh.

Ngô Nhân Nghĩa là một lưu manh nổi tiếng ở đây, còn con trai Ngô Hoành Vũ đã bị gắn mác lưu manh từ mấy năm trước vì lừa đảo. Trước đó anh ta còn từng đùa giỡn với Giang Hiểu Yến còn bị cô ta đánh đầu bằng viên gạch. Gần đây, anh ta lại để mắt đến Hà Diễm Lệ.

"Lục Phong, đứng lại một chút, ta có việc cần nói." Ngô Hoành Vũ nói khi đứng dậy.

"Có chuyện gì vậy?" Lục Phong nhìn anh ta hỏi.

"Ngươi cũng có lão bà ở nhà, ta không quan tâm ngươi hỗn cái dạng gái gú như nào. Nhưng từ bây giờ hãy tránh xa Hà Diễm Lệ ra một chút, biết chưa?" Ngô Hoành Vũ đầy ánh mắt kiêu hãnh, chỉ vào mũi Lục Phong: "Tốt nhất là đừng có ý đồ xấu xa gì với nàng, bằng không ta cho ngươi biết tay."

Lục Phong nghe vậy cười ha hả nói: "Vốn là cũng không có chuyện gì, bất quá là từ miệng ngươi nói ra mà thôi, làm sao ngươi biết là ta có ý đồ xấu không thể để người khác biết, ta đã làm cái gì sao?"

"Mới sáng sớm vào nhà người ta làm cái gì? Cửa cũng không đóng, có người đi ngang qua nhìn thấy hai người các ngươi lăn lộn trên giường." Ngô Hoành Vũ nghiến răng nói.

"Ta đã giúp cô ấy sửa ống nước, ngươi muốn tin hay không." Lục Phong nói xong rồi lên lầu. Trong lòng anh ta đang suy nghĩ về cách giải thích với Giang Hiểu Yến. Anh hiểu rõ rằng trong tòa nhà này, mọi sự việc dù nhỏ cũng có thể lan ra một cách nhanh chóng.

Khi đến nhà việc đầu tiên là nấu cơm. Trong khi nấu Lục Phong cũng đang suy nghĩ về cách giải thích với Giang Hiểu Yến.

Lúc 8 giờ tối, Giang Hiểu Yến trở về với diện mạo không dễ nhìn. Đóa Đóa thì hưng phấn nhanh chóng leo lên giường, đưa ra búp bê để chơi.

"Đến ăn cơm đi!" Lục Phong đi ra phòng bếp và nhìn thấy diện mạo của cô, trong lòng anh hơi bồn chồn một chút. Anh muốn mở miệng để giải thích, nhưng không biết phải nói gì.

Cả gia đình ngồi cùng nhau ăn cơm, nhưng không ai phát ra âm thanh gì. Đóa Đóa bình thường luôn nhốn nháo giờ đây cũng phá lệ yên tĩnh, giường như nhận ra được cha mẹ đang căng thẳng.

"Buổi sáng hôm nay Hà Diễm Lệ đến gõ cửa, nói rằng có vấn đề với ống nước trong nhà. Có nhờ ta đi kiểm tra một chút, chuyện hai ta..."

"Ta biết rồi, không cần nói!" Giang Hiểu Yến không thay đổi khuôn mặt và nói: "Ăn cơm đi!"

"Ngươi đừng lắng nghe những lời đồn đại ngoài kia, không có chuyện hai ta ôm nhau."

"Hai ngươi ôm nhau ở cùng một chỗ, ta có thể làm được gì?" Giang Hiểu Yến đặt đũa xuống nói một cách trầm giọng: "Ngươi trước đây còn đi chơi gái chưa đủ à? Còn có bao lần ta bắt tại chỗ? Ta không quan tâm, ăn cơm đi!"

Nếu là Lục Phong khi trước, Giang Hiểu Yến thật sự không quan tâm để ý tới hắn, nhưng hôm nay khi nghe được những lời đồn đại, trong lòng cô ấy những vết thương cũ kia vẫn còn chưa lành, nay lại vỡ ra.

"Thật sự là sửa ống nước, cô ấy đã câu dẫn ta. Trong nhà có lão bà xinh đẹp như ngươi còn cần để ý gì đến cô ấy?" Lục Phong cảm thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội, một cảm giác không dứt. Anh hít sâu một hơi và nói: "Buổi tối nay Đóa Đóa đi ngủ sớm, ta cho ngươi kiểm tra kho đạn!"

"Mẹ ơi, kho đạn là cái gì vậy?" Đóa Đóa tò mò hỏi.

Giang Hiểu Yến ban đầu cũng không hiểu lắm ngẫm nghĩ một chút rồi mặt đỏ, lẩm bẩm: "Trẻ con lo ăn cơm đi, hỏi nhiểu như vậy làm gì!"

"Được không?"

"Không cần kiểm tra." Giang Hiểu Yến lườm anh ta một cái và cảm thấy Lục Phong có thể bị oan uổng thật. Nét mặt trở nên dễ nhìn hơn: "Ngày mai ta sẽ nghỉ ngơi một ngày."

"Thật sao?"

Trong khoảng thời gian này, Lục Phong cũng mệt mỏi thay cho cô ấy. Dù cô ấy chỉ mới 23 tuổi nhưng mỗi sáng đều thức dậy trước 5 giờ, làm việc đến tận 7, 8 giờ tối mới về nhà, còn phải dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc Đóa Đóa.

"Nghỉ ngơi một chút rất tốt, ngươi cũng nghỉ bớt việc ở tiêm cơm đi. Ngày mai, chúng ta cùng nhau đi chơi mua đồ ăn ngon."

"Tốt quá!" Đóa Đóa vui mừng giơ cả hai tay tán thành.

"Tốt là tốt cái gì, chỉ biết tiêu tiền." Giang Hiểu Yến nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông chủ nói chúng ta rằng mai liên hoan, ta đang suy nghĩ một chút."

"Suy nghĩ cái gì? Đi!"

"Đi cũng phải tiêu tiền, hơn nữa phải có người nhà đi cùng, hình như là đến nhà hàng lớn nào đó, chắc chắn không rẻ."

Giang Hiểu Yến phải cân nhắc về tiền bạc ở khắp mọi nơi, từng đồng tiền của cô ấy đều được chia ly từng phần. Mỗi khi tiêu một khoản tiền cô ấy đều cảm thấy rất đau lòng. Lục Phong mở miệng nói: "Ngày mai chúng ta cũng sẽ tham gia, chúng ta cũng không thua kém bọn họ. Quyết định như vậy đi."

"Quyết định cái gì? Tốn tiền đấy!"

"Ta là chủ gia đình, một khi đã quyết định thì phải làm theo." Lục Phong nói mà không cho ai phản đối.

Đóa Đóa đứng lên hào hứng, vẫy tay nhún chân, còn Giang Hiểu Yến trên gương mặt cũng tỏa ra vẻ vui mừng. Cô ấy cũng muốn đi và tò mò muốn xem nhà hàng lớn sẽ có dáng vẻ như thế nào.