Chương 50: Ta có thể giải phẫu

Diêu Vệ Tùng đi theo phụ thân buôn bán, mặc dù vẫn chưa đương gia làm chủ, nhưng cũng có thể một mình đảm đương một phía, hắn làm việc cẩn thận có chừng mực, nói chuyện với người như thế, có đôi khi rất thoải mái, nhưng có đôi khi cũng mệt mỏi, bởi vì tâm nhãn của bọn họ quá nhiều.

Hạ Việt nói: “Cứ để lá bùa vàng này ở chỗ ta trước đi, ta tìm người xem thử.”

Diêu Vệ Tùng gật đầu lia lịa.

Hạ Việt lại nói: “Thi thể của lệnh tôn, ngỗ tác muốn kiểm tra một chút.”

Khuôn mặt Diêu Vệ Tùng rõ ràng có chút khó xử, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Thật ra Diệp Thải Đường vẫn cảm thấy không thích ứng với việc làm ngỗ tác ở niên đại này. Nàng đã quen rồi, nếu cần nghiệm thi, vừa đặt lên bàn làm việc, đầu tiên nhất định phải cởi sạch y phục của người chết, cho dù là nam hay nữ.

Nghiệm thi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là một quy định, sau đó dựa theo tình hình hiện tại của Diêu Hải Phong, có thể tiến thêm một bước kiểm tra nguyên nhân có thể dẫn đến cái chết của ông ấy.

Đầu tiên phải xác định bên ngoài có vết thương trí mạng hay không, nếu không có, thì chính là nội thương.

Vậy thì phải mổ thi thể ra, nhìn não bộ, nhìn tim, gan, lá lách, phổi, thận, có bị hoại tử cấp tính hay không, trong máu có độc hay không. Nếu Diêu Hải Phong thật sự bị cơn ác mộng của mình hù chết, cũng không phải không có dấu hiệu.

Khi một người đột nhiên bất ngờ sợ hãi bởi thế giới bên ngoài, não bộ sẽ ra lệnh cho tuyến thượng thận tiết ra một lượng lớn catecholamine, khiến nhịp tim tăng tốc một cách đột ngột, huyết áp tăng cao và lượng oxy tiêu thụ trong quá trình trao đổi chất cơ tim tăng mạnh.

Máu lưu thông quá nhanh giống như nước lũ đánh vào tim, khiến sợi cơ tim bị rách, chảy máu tim, dẫn đến tim ngừng đập đột ngột gây tử vong.

Các tế bào cơ tim của những người sợ hãi sẽ bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, có nhiều đốm máu màu đỏ hồng xen kẽ, còn nếu không phải, thì có nguyên nhân khác gây tử vong.

Nhưng bây giờ...

Nếu Diệp Thải Đường lột sạch y phục Diêu Hải Phong ở chỗ này, nàng nhất định sẽ bị nhi tử của ông ấy đánh chết.

Diệp Thải Đường đành phải dùng ngân châm thử xem Diêu Hải Phong có trúng độc hay không, ngân châm không hề có phản ứng.

Diêu Vệ Tùng vội hỏi: “Không phải phụ thân ta bị độc chết đó chứ?”

Diệp Thải Đường do dự một chút, nàng vẫn ăn ngay nói thật: “Ngân châm không có phản ứng, chỉ có thể nói rõ lệnh tôn không trúng độc tỳ sương, bởi vì sau khi tỳ sương tiếp xúc với bạc, sẽ có phản ứng biến thành màu đen, mà tỳ sương chính là thuốc độc thưởng thấy.”

Có lẽ Diêu Vệ Tùng chỉ muốn nghe Diệp Thải Đường nói, phải, hoặc là không phải, không ngờ rằng nàng lại thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy, hắn có chút phản ứng không kịp.

Diệp Thải Đường nói tiếp: “Nhưng trên đời này có rất nhiều độc, cũng có thể trí mạng, nhưng đều là thuốc độc ngân châm không thể kiểm tra ra được. Cho nên ngân châm không đổi màu, cũng không thể chứng minh lệnh tôn không phải chết do trúng độc.”

Lần này Diêu Vệ Tùng nghe hiểu rồi, trong lòng hắn đại khái cảm thấy Diệp Thải Đường không kiểm tra được gì, nhưng Diệp Thải Đường là người của Hạ Việt, hắn không dám nói không hài lòng, làm mất mặt Hạ Việt, cho nên hắn chỉ nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.

Diệp Thải Đường nói: “Nếu con người bị hù chết, máu toàn thân sẽ chảy đến tim, từ bên ngoài không có triệu chứng rõ ràng. Cho nên nếu muốn xác định Diêu lão gia có phải bị hù chết hay không, cần giải phẫu thi thể kiểm tra.”

Sắc mặt Diêu Vệ Tùng trở nên tái nhợt.

Hạ Việt cũng hơi ngạc nhiên.

Hắn cho rằng Diệp Thải Đường đi theo phụ thân học tập, nhiều nhất cũng chỉ học một vài kỹ thuật nghiệm thi, phân tích phân biệt các loại thương thế tử vong mà thôi, không ngờ rằng còn có thể giải phẫu thi thể.

Hắn từng thấy Diệp Minh giải phẫu một bộ thi thể.

Mặc dù làm vậy để giải oan cho người chết, tìm ra hung thủ, nhưng đó là một thử thách quá lớn đối với sức chịu đựng tâm lý của mọi người.

Hạ Việt tự cho rằng bản thân cũng là một người đã từng gặp vô số người chết, từng nhuốm vô số máu tươi, còn Diệp Minh thoạt nhìn chỉ là một thư sinh gầy yếu ôn hòa nhã nhặn, nhưng ông ấy không hề do dự dùng dao nhỏ sắc bén rạch ngực bụng người chết.

Máu gần như tuôn ra ngay lập tức, sau đó Diệp Minh mở hoàn toàn l*иg ngực, múc máu trong cơ thể người chết ra, lại lấy nội tạng của hắn ra... Đặt bên cạnh, chuyên tâm nghiêm túc, giống như trước mặt không phải một người, chỉ là một tảng đá.

Mấy bổ khoái cùng hắn xem Diệp Minh giải phẫu thi thể liền chạy ra ngoài nôn mửa còn Diệp Minh rất bình tĩnh nói, những người lần đầu tiên nhìn đều như vậy, rất bình thường.

Lần đó, Hạ Việt dùng hết sức tự chủ, mới có thể duy trì tôn nghiêm của bổ đầu Lục Phiến Môn.

Lúc này, Lưu Sa và Vương Thống đều nhìn Diệp Thải Đường với ánh mắt nghi ngờ, không tin, khϊếp sợ.

Còn Hạ Việt nhẫn nhịn được, dù sao có người ngoài ở đây, nếu hắn cũng nghi ngờ Diệp Thải Đường, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười hay sao.

Ngay cả bản thân ngươi còn không tin tưởng vào năng lực của thủ hạ, vậy thì ai còn có thể tin tưởng năng lực lời nói của Diệp Khải Đường đây?

Cho nên Hạ Việt hơi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Diêu Vệ Tùng thấy Hạ Việt gật đầu, khuôn mặt vốn đã tái nhợt trong nháy mắt không còn một tia máu nào.

“Không được, đại nhân, nhất định không được.” Diêu Vệ Tùng liên tục xua tay: “Thân thể da thịt chịu ơn phụ mẫu, sao có thể tổn hại được. Phụ thân đột tử đã là chuyện bất hạnh, chính là những người làm vãn bối bọn ta không chăm sóc chu đáo, nếu như ngay cả thi thể cũng không thể bảo toàn, ta đây thẹn với liệt tổ liệt tông, sau này chết, cũng không có mặt mũi gặp ông ấy.”

Từ xưa đến nay, đây là chuyện thường tình của con người.

Diệp Thải Đường không hề ngạc nhiên.

Cho dù là thời đại tương đối cởi mở của nàng, phần lớn mọi người cũng không chấp nhận được chuyện sau khi chết còn bị mổ bụng, một chính sách đổi thổ táng thành hỏa táng cũng thi hành vô cùng gian nan, thậm chí còn có người dùng cái chết để uy hϊếp.

Huống hồ lúc này, đó là chuyện phạm vào đại kỵ.

“Đương nhiên ta biết chuyện này.” Hạ Việt nói: “Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không cần giải phẫu thi thể khám nghiệm. Cho dù cần, cũng phải các ngươi đồng ý mới được.”

Thân nhân không đồng ý, Hạ Việt cũng không thể cưỡng ép cướp thi thể cha người khác đi giải phẫu được, nói cho cùng, rốt cuộc chuyện trong nhà Diêu Vệ Tùng là ngoài ý hay cố ý, cũng phải xem bản thân bọn họ muốn tìm hiểu rõ ràng hay không.

Diêu Vệ Tùng lau mồ hôi lạnh liên tục nói lời cảm ơn.

Cha đã chết rồi, nếu Hạ Việt nhất định phải giải phẫu nghiệm thi, chỉ sợ khiến mẫu thân hắn tức chết.

Hạ Việt nói: “Tạm thời ta không nhìn ra được quá nhiều manh mối từ di thể lệnh tôn, cho nên ta muốn đến xem gian phòng ông ấy nghỉ ngơi đêm qua. Còn nữa, ta muốn gặp Bát di thái của lệnh tôn.”

Diêu Vệ Tùng liên tục đồng ý, bây giờ chỉ cần Hạ Việt đừng nhắc đến chuyện giải phẫu di thể cha hắn, đừng nói gặp bát di thái một lần, cho dù đưa bát di thái cho Hạ Việt, vậy thì cũng có thể. Thậm chí còn có thể kèm theo một thất di thái nữa.

Diêu Vệ Tùng đích thân dẫn bọn họ đến một tiểu viện đẹp đẽ.

Tát bát di thái của Diêu Hải Phong, chính là ở trong tiểu viện này. Hôm qua Diêu Hải Phong ngủ lại trong phòng Tát Hựu Tâm, bây giờ, Tát Hựu Tâm là người hiềm nghi lớn nhất, đã bị nhốt trong gian phòng phụ.