Chương 49: Đột tử

Cuối cùng Hạ Việt vẫn không thoát khỏi chiến hỏa, ba người bọn họ tranh cãi không ngừng, sau đó mang theo hai vấn đề đến tìm hắn phân xử.

“Đại nhân, ngài nói xem. Rốt cuộc tàu hũ nên ăn mặn hay ăn ngọt? Rau mùi có thơm không?”

Đại sư công bằng Hạ đại nhân bình tĩnh nói: “Không biết, ta chưa từng ăn, không có hứng thú, thật ra ta là thần tiên, không ăn đồ ăn của phàm nhân các ngươi.”

Hạ Việt nói xong liền rời đi.

Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời, nàng lẩm bẩm nói: “Nhìn không ra, đại nhân còn là một người ngạo kiều nữa.”

Vương Thống không hiểu liền hỏi: “Ngạo kiều là ý gì?”

Lưu Sa đọc hiểu một trăm điểm: “Chính là kiêu căng ngạo mạn đó.”

“Không không không.” Diệp Thải Đường lắc lắc ngón tay: “Chính là vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu.”

Hạ Việt thật sự không thể ngờ rằng trong lòng Diệp Thải Đường mình lại có hình tượng như vậy, giật mình đến mức suýt chút nữa vấp ngã.

Diệp Thải Đường còn tiến thêm một bước giải thích: “Con người ấy mà, chính là thích ngạo kiều trước mặt những người thương mình.”

Hạ Việt không muốn trở thành quan viên đầu tiên của Đại Lương đánh chết thủ hạ trên đường, cho nên hắn chỉ có thể nén giận, cố gắng nhớ lại Diệp Minh đã gặp lúc trước, Diệp Minh là một người rất bình thường, sao nữ nhi của ông ấy lại không đáng tin như vậy.

Các thê thϊếp của Diêu Hải Phong, đã không còn chỗ nào để làm nũng nữa.

Diêu gia bắt đầu chuẩn bị tang sự, khác với Lâm Linh, đây là một tang sự vô cùng long trọng, bọn họ bắt đầu treo lụa trắng trong trạch viện, một bầu không khí im lặng mà bận rộn.

Tiếng khóc đứt đoạn vang lên trong trạch viện, nghe thấy người của Lục Phiến Môn đến, đương gia hiện tại của Diêu gia, trưởng tử của Diêu Hải Phong, Diêu Vệ Tùng vội vàng dẫn quản gia ra ngoài nghênh đón.

Năm nay Diêu Vệ Tùng chưa đến ba mươi, hắn mặc một thân bạch y, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

Diêu Hải Phong qua đời, hắn là người khóc chân tình nhất, cũng là người khóc đúng lý hợp tình nhất, đồng thời cũng là người khóc thoải mái nhất.

Sau này, hắn chính là người đương gia làm chủ trong Diêu gia.

Diêu Vệ Tùng đưa mọi người đến linh đường, có một cỗ quan tài được đặt trong linh đường, nhưng Diêu Hải Phong không nằm trong quan tài.

Trong linh đường, thê thϊếp của Diêu Hải Phong quỳ, từ ba bốn mươi tuổi đến mười mấy hai mươi tuổi, tuy rằng người nào cũng mặc một thân hiếu phục không thoa son phấn, nhưng đều rất xinh đẹp, Diệp Thải Đường nhìn đến mức lắc đầu.

Hạ Việt nói, thân thể Diêu Hải Phong trước nay vẫn luôn cường tráng, ông ấy có nhiều thê thϊếp như vậy mà vẫn cường tráng, cũng không dễ dàng.

Người chết là lớn nhất, Hạ Việt theo quy trình thắp nhang, nói một câu xin hãy nén đau buồn trước, Diêu Vệ Tùng đáp lễ. Lúc này Diêu Vệ Tùng mới thấp giọng nói: “Đại nhân, di thể gia phụ đang ở gian phòng phía sau, bởi vì mẫu thân khăng khăng cho rằng hình như có người muốn gϊếŧ ông ấy, cho nên chưa nhập liệm.”

Nói đến đây, Hạ Việt nhìn quanh linh đường: “Không thấy Diêu lão phu nhân, bà ấy...”

“Gia mẫu thương tâm quá độ, khóc đến nửa đêm, cho nên bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.” Diêu Vệ Tùng nói: “Nếu đại nhân muốn gặp, ta sẽ sai nha đầu đi gọi.”

Hạ Việt ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta xem thi thể của lệnh tôn trước, để Diêu lão phu nhân nghỉ ngơi một lát, không vội.”

Diêu Vệ Tùng liên tục nói lời cảm ơn.

Diêu Vệ Tùng bước sang bên cạnh, hắn vén rèm cửa lên rồi dẫn bọn họ vào hậu đường.

Diêu Hải Phong nằm ở hậu đường, im hơi lặng tiếng. Y phục vẫn chưa thay, ông ấy còn đang mặc y phục lúc ngủ, vô cùng ăn khớp với thời gian tử vong của ông ấy, chắc là mới thức giấc trong lúc đang ngủ.

Hạ Việt nói: “Ngươi nói chi tiết tình hình lúc đó của lệnh tôn cho ta nghe đi.”

Diêu Vệ Tùng gật đầu nói: “Chính là vào giờ Dần hôm nay, tất cả mọi người vẫn chưa ngủ dậy. Tối hôm qua phụ thân ngủ trong phòng bát di nương.”

Diệp Thải Đường nhíu mày, cũng không biết bát di nương này có phải là di nương cuối cùng hay không, Diêu Vệ Tùng này cũng không dễ dàng.

Diêu Vệ Tùng nói: “Theo lời bát di nương nói, phụ thân nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, hình như ông ấy gặp ác mộng, lúc thức giấc toàn thân đổ mồ hôi lạnh.”

“Sau đó phụ thân nói muốn uống nước, cho nên bát di nương liền đi rót nước, phụ thân cũng đứng dậy bước đến, còn ôm ngực biểu hiện giống như vô cùng khó chịu, bát di nương thấy vậy thì sợ hãi, lập tức đỡ ông ấy ngồi bên cạnh bàn uống nước, còn di nương thì ra ngoài gọi người.”

“Nhưng di nương còn chưa đi, phụ thân đã ngã xuống, di nương lập tức lớn tiếng hét lên, lúc mọi người đến, phụ thân đã không còn thở nữa.”

Diệp Thải Đường đứng bên cạnh Diêu Hải Phong, nhìn thi thể của ông ấy.

Hạ Việt nói: “Lúc lệnh tôn qua đời, chính là như vậy sao? Có từng chỉnh trang lại chưa?”

“Không phải.” Diêu Vệ Tùng có chút lạnh lòng chỉ chỉ: “Lúc mọi người chạy đến, phụ thân đang nằm trên mặt đất, ấm nước trên bàn bị đổ, nước chảy khắp nơi. Khuôn mặt ông ấy méo mó, đã hoàn toàn không còn hơi thở, miệng mắt đều mở to. Đại phu đến xem, nói rằng phụ thân bị dọa chết.”

Hạ Việt khẽ nhíu mày: “Tại sao không đợi quan phủ đến, lại tự tiện di chuyển thi thể trước?”

Rất nhiều manh mối, bọn họ làm như vậy, thì đã không còn.

Diêu Vệ Tùng vội vàng giải thích: “Là như thế này, mấy hôm nay phụ thân từng nói tim ông ấy hơi khó chịu, nhưng mời đại phu khám, cũng không nhìn ra được gì. Tối qua xảy ra chuyện, ta cũng lập tức mời đại phu đến xem, đại phu nói ông ấy đau tim đột tử, cũng không có gì bất thường. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn…”

Diêu Hải Phong ở độ tuổi này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy rằng thân thể ông ấy cường tráng, nhưng lại đắm chìm trong nữ sắc, một người đã ngoài năm mươi, nhưng thϊếp thất mười lăm mười sáu tuổi người này nối đuôi người kia vào cửa, đừng nói người ngoài, cho dù là người trong nhà cũng khó tránh khỏi nói này kia.

Chẳng qua Diêu Hải Phong là gia chủ, nếu như phu nhân chính phòng không quá cương quyết, không có tiếng nói, thì người khác có thể nói gì.

Diêu Vệ Tùng làm nhi tử, cho dù hắn bất bình cho mẫu thân, cũng không có đường nói chuyện.

Hạ Việt nói: “Vậy tại sao phải báo quan?”

Đại phu Diêu gia mời đương nhiên không tầm thường, cho dù bọn họ không thể mời ngự y trong cung, những cũng sẽ mời danh thủ số một, số hai.

Diêu Vệ Tùng nói: “Một mặt, chính là mẫu thân của ta kiên trì muốn báo án, bà ấy nói phụ thân bị người khác hại chết.”

Diêu Vệ Tùng cười khổ: “Mẫu thân nói rằng thân thể phụ thân vẫn luôn rất tốt, thỉnh thoảng tim đập nhanh cũng không phải bệnh nặng, sao có thể đột tử được, chắc chắn ông ấy bị người ta hại chết.”

Nghe giống như lời suy đoán của một phụ nhân thương yêu trượng phu sâu đậm, đau lòng khôn xiết vì chịu đả kích quá lớn.

Không có bằng chứng nào.

Hạ Việt nhíu mày nói: “Lệnh đường kiên trì như thế, ngoài chuyện thân thể Lệnh tôn vẫn luôn rất tốt, còn có lý do nào khác không?”

Lời nói của Hạ Việt khó tránh khỏi có chút trách mắng, Lục Phiến Môn vẫn luôn rất bận rộn, nếu bà ấy chỉ tùy tiện suy đoán, thì chính là lãng phí thời gian của bọn họ. Nếu thật sự nghi ngờ ai đó, cứ đến nha môn báo án là được rồi.

Nhưng không ngờ Diêu Vệ Tùng nói: “Có.”

Hắn nhìn ra ngoài, bảo quản gia lui xuống trước, còn hắn lại tỏ vẻ thần bí lấy một bọc vải khăn tay từ trong ngực, hắn mở khăn tay ra, có một lá bùa vàng xếp thành hình tam giác ở bên trong.

“Ta phát hiện lá bùa chữ tử này trong thư phòng của phụ thân.” Diêu Vệ Tùng nói: “Sau khi phụ thân qua đời, việc làm ăn trong nhà có rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp, ta liền đến thư phòng của ông ấy lấy chưởng ấn Diêu gia, ta vô tình nhìn thấy lá bùa vàng này trong một quyển sách.”

Lá bùa vàng được xếp thành hình tam giác, nhưng nó đã từng bị mở ra rồi, bây giờ chỉ được gấp lại qua loa. Diêu Vệ Tùng mở lá bùa ra, bên trong có một chữ tử đỏ như máu rất rõ ràng.

Diêu Vệ Tùng nói: “Trước giờ phụ thân vẫn luôn không tin mấy thứ này, cũng sẽ không đi cầu thần hoàn nguyện, ta không hiểu tại sao trong thư phòng của ông ấy lại có bùa vàng. Nhưng lá bùa vàng này cũng không thể chứng minh chuyện gì, cũng không thể nói phụ thân bị nguyền rủa chết, chuyện này quá hoang đường.”

Diêu Hải Phong không tin quỷ thần, rõ ràng Diêu Vệ Tùng học theo ông ấy, cũng không tin.

Nhưng mẫu thân của Diêu Vệ Tùng thì khác, bà ấy bị mắc kẹt trong thâm trạch, không tin chút gì đó, thật sự khó có thể chống đỡ cuộc sống tịch mịch dài đằng đẵng.

Diêu Vệ Tùng nói: “Cũng chính vì như vậy, cho nên ta mới đồng ý báo án. Nhưng chuyện này dễ gây hoang mang, ngoại trừ đại nhân, ta chưa từng nói với bất cứ người nào, ngay cả mẫu thân và quản gia cũng không biết.”