Chương 48: Cuộc chiến mặn ngọt ngàn năm bất diệt

Gϊếŧ người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.

Ở trong nhà lao Lục Phiến Môn, Dương Hữu Xương nhanh chóng nói rõ ràng những chuyện mình đã làm. Vương Thống cũng trở về, xác định Kim Chính Lợi thật sự xuất hiện ở địa điểm gϊếŧ người trước đó. Đồng thời ông ta cũng có mối quan hệ chặt chẽ với một bên tông tộc.

Kết cục đã định, Dương Hữu Xương bị phán trảm lập quyết, sức khỏe của Dương mẫu vốn giống như tơ bay trong gió, sau khi biết chuyện của nhi tử, bà ấy lập tức ngã bệnh, không đến mấy ngày, cũng qua đời.

Dương mẫu chỉ có một người thân là Dương Hữu Xương, sau khi bà ấy chết cũng không có người lo hậu sự, cuối cùng người trong thôn không nhìn nổi, làm hậu sự qua loa cho bà ấy.

Tối hôm đó, Diệp Thải Đường viết một bức thư rất dài, rất dài, không cho bất cứ ai xem nàng viết gì trong đó, vào sáng sớm, nàng đốt cháy nó thành tro bụi trong sân.

Sáng sớm Hạ Việt thức dậy luyện công, sau đó hắn tắm rửa thay y phục, có ý định đến phòng bếp ăn bữa sáng đơn giản.

Đi ngang qua sân của Diệp Thải Đường, thấy bên trong có khói xanh lượn lờ bay lên, hắn do dự một chút, gõ cửa bước vào.

Hạ Việt không hỏi Diệp Thải Đường đang làm gì, nhưng hắn lại lấy một khối bạc ra rồi đưa cho nàng.

Diệp Thải Đường không hiểu: “Đây là gì?”

Hạ Việt nói: “Tiền thưởng.”

“Tiền thưởng?”

Hạ Việt nghiêm mặt nói: “Trong vụ án nhà cũ Mạnh gia, muội biểu hiện không tệ. Muội đi theo ta chạy trước chạy sau cũng vất vả, ta vẫn luôn thưởng phạt phân minh, muội đã tận tâm tận lực, đương nhiên có thưởng.”

Bạc nóng hầm hập, nhưng Diệp Thải Đường nghĩ nghĩ, vẫn nhét bạc vào trong tay Hạ Việt.

Diệp Thải Đường nói: “Đại nhân, tuy rằng ta thiếu tiền, nhưng ta cũng không thể lòng tham không đáy. Ngài trả tiền công cho ta, lại mua đồ ăn cho ta, còn mua y phục cho ta, lại sắp xếp cho Lâm thẩm, thật sự, quá nhiều rồi, ta không thể lấy nữa.”

“Có gì đâu.” Hạ Việt không để ý mỉm cười, đang muốn nói chuyện, Diệp Thải Đường chạy ra ngoài.

“Ăn sáng, hôm nay có bánh nướng nhân tàu hũ và nhân mè, đại nhân mau đến đó đi, đến muộn sẽ bị bọn họ cướp sạch đó.”

Nói xong, Diệp Thải Đường đã chạy ra khỏi sân.

Hạ Việt nhất thời cảm thấy Diệp Thải Đường quá nông cạn, không hiểu rõ đặc quyền của đại nhân.

Cho dù là bữa sáng hay bữa khuya, Lâm thẩm nhất định sẽ để lại một phần cho hắn, hơn nữa, nếu cần, thì bà ấy sẽ bảo Diệp Thải Đường đưa đến thư phòng của hắn.

Cho dù Diệp Thải Đường có chạy nhanh hơn nữa, nếu chỉ còn lại một phần, vậy thì cũng nhất định là của hắn.

Ngay khi Diệp Thải Đường sắp chạy chậm ra khỏi cửa, thì cửa đột nhiên mở ra, nàng suýt chút nữa đυ.ng đầu vào Vương Thống đang bước vào trong.

“Ta ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của đại nhân, quả nhiên đại nhân ở chỗ này.” Vương Thống đến tìm Hạ Việt, hắn túm lấy Diệp Thải Đường đang lui về phía sau vài bước.

“Tiểu Diệp, sao muội lại hoảng hốt nóng vội như vậy, cẩn thận té ngã.”

Diệp Thải Đường rất cạn lời, nếu ta nói ta hoang mang nóng vội như vậy, là để trốn số bạc sắp rơi vào túi, huynh tin không?

Vương Thống có tin hay không không quan trọng, hắn cũng không có thời gian trêu chọc Diệp Thải Đường, thấy Hạ Việt liền bước nhanh đến.

“Đại nhân.” Vương Thống nói: “Có người đến báo án, chưởng quỹ Ngân Lâu Diêu thị, Diêu Hải Phong chết rồi.”

Cái tên này Diệp Thải Đường chưa từng nghe, nhưng rõ ràng Hạ Việt rõ ràng đã từng nghe rồi, hắn cau mày nói: “Khi nào, chết thế nào?”

Vương Thống nói: “Chết lúc rạng sáng hôm nay, người trong nhà cãi nhau không ngừng, có người nói ông ấy bị hại, có người nói bệnh nặng, đang náo loạn ầm ĩ cả lên.”

“Mặc dù Diêu Hải Phong không còn trẻ, nhưng thân thể cường tráng, không phải tháng trước ông ấy mới nạp một thϊếp thất trẻ tuổi à? Còn bày tiệc rượu lớn nữa, ta nhớ lão Hạ đã đến dự tiệc đúng không.”

Hạ Yến Như là sư gia của Lục Phiến Môn, ông ấy chuyên ghi chép tình tiết vụ án, viết viết vẽ vẽ, nhưng mà tuổi tác hơi lớn, Diệp Thải Đường cảm thấy ông ấy sắp về hưu rồi.

“Đúng, Hạ sư gia đã đến dự tiệc, ông ấy đã quen biết Diêu Hải Phong từ trước. Lúc nói chuyện phiếm, ông ấy còn nói với ta, Diêu Hải Phong vốn muốn mời đại nhân dự tiệc, nhưng bị Hạ sư gia ngăn cản, nói rằng lớn tuổi nạp thϊếp cũng không phải chuyện vẻ vang gì, đừng mời khiến đại nhân không vui.”

Hạ Việt khinh thường cười nhạo một tiếng, rõ ràng cảm thấy sư gia hiểu mình, hắn thật sự xem thường hành vi của Diêu Hải Phong.

Nhưng cười nhạo thì cười nhạo, Ngân Lâu Diêu thị là thương gia truyền lại mấy đời ở kinh thành, đương gia xảy ra chuyện, nếu có điểm nào khác thường mà không xử lý tốt, thì cũng phiền phức.

“Tiểu Diệp theo ta đi một chuyến.” Hạ Việt dặn dò một tiếng: “Trở về rồi ăn... Thôi vậy, muội đến phòng bếp lấy hai cái bánh nướng, ăn trên đường đi.”

Diệp Thải Đường vô cùng nuối tiếc, bánh nướng không thể ăn chung với tàu hũ, chính là bánh nướng không có linh hồn.

Dọc đường đi, Vương Thống nhìn dáng vẻ chán nản gặm bánh nướng của Diệp Thải Đường, hắn không nhịn được mà nói: “Muội nên dậy sớm một chút, món tàu hũ Lâm thẩm nấu thật sự không có gì để chê, thêm chút lạc băm, dầu ớt, mè, dưa muối, rau mùi, thơm ngon đến mức ta ăn liền hai bát lớn.”

Diệp Thải Đường nuốt nước miếng một cái.

Lưu Sa bên cạnh nói với giọng điệu vô cùng ghét bỏ: “Tàu hũ mặn thật đúng là yêu nghiệt, ta cũng không hiểu mùi vị buồn nôn đó con người ăn được à , tàu hũ trời sinh nên là tàu hũ ngọt.”

Vương Thống lập tức phản bác: “Tàu hũ ngọt mới là yêu nghiệt, không phải, là độc dược...”

Diệp Thải Đường: “…”

Nàng thật sự không ngờ, cuộc chiến giữa tàu hũ mặn ngọt, có ở muôn nơi, kéo dài ngàn năm.

Dường như Hạ Việt đã sớm quen với chuyện hai thủ hạ tranh cãi trong vấn đề này, hắn nhìn về phía trước, bước chân vững vàng, tám ngọn gió thổi cũng không lay động.

Cuối cùng, chiến hỏa vô tình lan đến trên người Diệp Thải Đường.

Vương Thống và Lưu Sa đồng thời nhìn về phía Diệp Thải Đường.

“Tiểu Diệp, muội phân xử đi, rốt cuộc tàu hũ nên ăn ngọt hay mặn?”

“Đều, đều được, đều ngon cả, ta ăn ngọt, cũng ăn mặn.” Diệp Thải Đường dàn xếp ổn thỏa: “Nhưng ta thích ăn mặn hơn, đừng thêm rau mùi là được. Rau mùi thật sự quá khó ăn, ta ngửi mùi cũng muốn ói.”

Rau mùi chính là rau thơm, kẻ thù cả đời của Diệp Thải Đường, cho dù thay đổi thân thể, nàng cũng không chống lại được sự chán ghét từ sâu trong linh hồn.

“...”

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Vương Thống và Lưu Sa trăm miệng một lời nói: “Rau mùi ngon như vậy, muội lại không thích ăn rau mùi sao?”

“...” Diệp Thải Đường cố nhịn nhưng không nhịn được: “Rau mùi có mùi hương lạ lùng, đó hoàn toàn không phải mùi thơm, mà là mùi thối, vị đắng...”

Ba người bọn họ vừa đi trên đường lớn, vừa túm tụm lại với nhau.

Mặc dù khóe miệng Hạ Việt mơ hồ giật giật, nhưng hắn vẫn tận lực duy trì điềm nhiên, bước nhanh về phía trước.

Loại tranh cãi này tuyệt đối không thể xen vào, cho dù hắn nghiêng về bên nào, cho dù hắn có uy nghiêm của đại nhân, bên còn lại tuyệt đối cũng sẽ không khuất phục.

Mâu thuẫn không thể hòa giải được, thì thôi cứ mặc kệ bọn họ đi.