“A.” Phó Thịnh nghe Diệp Thải Đường gọi hai tiếng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Diệp Thải Đường tốt tính nói: “Chưởng quỹ, có phải ngươi cũng biết Kim tiên sinh không?”
“Cũng không tính là quen biết, ông ấy... luôn đến quán bọn ta ăn cơm, nói chuyện vài câu.” Rõ ràng Phó Thịnh có chút không yên lòng: “Ông ấy chết như thế nào vậy, mấy ngày trước ta còn nhìn thấy ông ấy mà.”
Diệp Thải Đường vừa định nói chuyện, Hạ Việt giơ tay đè tay nàng lại.
Hạ Việt nói: “Kim Chính Lợi bị người ta gϊếŧ chết, chết rất thảm, hiện trường toàn là máu.”
Diệp Thải Đường nhìn thoáng qua Hạ Việt, xấu xa.
Nhân viên công chức các huynh còn có thể làm như vậy, đây là chấp pháp “câu cá” mà.
Phó Thịnh vừa nghe vậy, quả nhiên sắc mặt càng kém, run giọng nói: “Vì sao?”
“Ta cũng không rõ.” Hạ Việt lại nói: “Nghe quan phủ nói, hình như vì tiền. Cũng không nói rõ lắm, chỉ nói trong phòng bị lục tung rất lộn xộn, thiếu vài thứ.”
Khi vụ án xảy ra chưa được điều tra rõ ràng, đương nhiên không thể tiết lộ quá nhiều với bên ngoài. Hạ Việt nói có chút do dự, mơ hồ, Phó Thịnh nghe vậy cũng không nghi ngờ.
Nhưng sau khi nghe Hạ Việt nói không nên lời, Phó Thịnh liền nói: “Hai người ăn trước, ăn trước đi, ta đi làm việc một lát.”
Phó Thịnh đi rồi.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Việt và Diệp Thải Đường thật sự ăn không vào, bọn họ bảo hỏa kế gói điểm tâm lại, mang đi.
Ra khỏi cửa, Diệp Thải Đường vội vàng nói: “Chưởng quỹ này có vấn đề.”
Rõ ràng có vấn đề, cho dù Kim Chính Lợi là khách hàng thân quen, cũng không đến mức khiến Phó Thịnh có vẻ mặt như thế khi nghe tin ông ta chết.
“Như vậy xem ra, hắn biết một số chuyện về thân phận của Kim Chính Lợi, hơn nữa cũng không phản cảm thân phận này, vừa rồi khi nhắc tới ông ta, Phó Thịnh cũng không tỏ vẻ chán ghét.”
Diệp Thải Đường suy nghĩ một lát, nói theo thực tế: “Nếu có một người năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác cho ngài tiền, lại không cầu bất cứ hồi báo nào, thì ngài cũng sẽ không chán ghét hắn.”
Cho dù trên đầu xanh mơn mởn cũng là cha Phó Thịnh, chứ không phải Phó Thịnh.
Nhìn từ quán mì thịt bò này, số tiền cha Phó Thịnh kiếm được chắc chắn không nhiều bằng Kim Chính Lợi. Bọn họ lại hỏi thăm một chút, Phó gia mua cửa tiệm này chứ không phải thuê, mặc dù chỉ là một việc làm ăn nhỏ, nhưng chỉ riêng cửa tiệm này cũng đáng giá không ít tiền.
Hạ Việt không đồng ý nói: “Muội cảm thấy chuyện này đúng à?”
“Đây không phải chuyện đúng hay không, đây là lòng người.”
Diệp Thải Đường dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Ví dụ như phu hai người cãi nhau, hài tử lớn lên bên cạnh mẫu thân. Nhưng mẫu thân thế yếu, sau khi trưởng thành hài tử nghèo rớt mùng tơi, lúc này phụ thân che chở đưa tiền, thì hài tử rất dễ mềm lòng thông cảm.”
Trong lòng Hạ Việt cảm thấy điều này là không đúng, nhưng không thể phản bác được.
Bản tính con người chính là như thế.
“Con người cầu may mắn tránh xui xẻo, đương nhiên sẽ lựa chọn chuyện có lợi cho mình, huống hồ còn là phụ thân của mình. Vậy càng có lý do tuyệt hảo.”
Diệp Thải Đường cũng không phải là ăn nói lung tung, bản tính con người lạnh bạc, nàng làm pháp y rất nhiều năm, nhìn thấy rất nhiều chuyện lòng người dễ thay đổi, có vài người có nhân tính vặn vẹo không thể tưởng tượng được.”
“Cho dù người phụ thân này đã từng tổn thương mẫu thân, nhưng đứng trước những lợi ích thiết thực, tổn thương sẽ dần dần phai nhạt. Mà người làm mẫu thân, có đôi khi cũng phải suy nghĩ cho hài tử, cố gắng nén giận.”
Diệp Thái Đường nói: “Đặc biệt sau khi cha nương Phó Thịnh qua đời, bây giờ Kim Chính Lợi không cầu hồi báo, chỉ lặng lẽ đưa tiền, hắn cảm động cũng là chuyện rất bình thường.”
Đó là một khả năng.
Nhưng một khả năng khác, chính là Phó Thịnh lòng tham không đáy, lạnh bạc lòng dạ độc ác, lợi dụng sự áy náy và tình cảm của Kim Chính Lợi để làm một số chuyện.
Hạ Việt nói: “Phó Thịnh là một đối tượng hiềm nghi, ta sẽ cho người theo dõi hắn. Nhưng ta thấy dáng vẻ giật mình vừa rồi của hắn, ít nhất hắn không phải là người uy hϊếp Kim Chính Lợi tự sát. Hắn cũng rất bất ngờ khi nghe chuyện Kim Chính Lợi tự sát.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa rời khỏi quán mì.
Những người nhất thời chia ra điều tra đều đã trở lại, người đáng nghi nhất, quả nhiên là Phó Thịnh này.
Mặc dù mọi người vẫn tranh cãi chuyện Phó Thịnh và Kim Chính Lợi có giống hay không, nhưng chuyện hắn có quan hệ nào đó với Kim Chính Lợi, ý kiến của mọi người đều giống nhau.
Không cần kiểm tra thông tin của Phó Thịnh, Diệp Thải Đường đến cửa tiệm tạp hóa bên cạnh mua một đống đủ loại đồ, hàn huyên với lão bản nương một lúc, trên cơ bản chuyện gì cũng biết.
Diệp Thải Đường trở về, vừa chia mấy thứ linh tinh cho mọi người, vừa nói: “Phó gia này, bà ấy nói phu thê bọn họ thành hôn nhiều năm cũng không có hài tử, sau đó đột nhiên có. Sau khi có hài tử, hình như bọn họ cũng có vận may tiền tài, ban đầu bọn họ chỉ thuê cửa tiệm này, sau đó đột nhiên mua lại.”
Chuyện này vừa nghe đã không đúng lắm.
Diệp Thải Đường lại nói: “Mối quan hệ giữa phu thê hai người cũng không tệ lắm, bọn họ đều có tính cách khá trầm tĩnh, cũng không thấy gây gỗ gì, an phận thủ thường sống qua ngày. Quan hệ giữa Phó Thịnh và cha hắn, cũng không có vấn đề gì, tính cách của hai cha con bọn họ cũng không khác nhau nhiều lắm, bọn họ đều hướng nội trầm tính, nói ít làm nhiều.”
Linh hồn bát quái của Lưu Sa hừng hực bùng cháy: “Vốn Tiểu Diệp nói Phó Thịnh và Kim Chính Lợi giống nhau, ta còn cảm thấy miễn cưỡng. Nhưng nói như vậy, chuyện này rất có khả năng. Không phải chuyện này rõ ràng là cha hắn không thể sinh, mẹ hắn và Kim Chính Lợi có hắn, sau đó trong lòng mọi người biết rõ, Kim Chính Lợi đưa tiền, cha hắn có nhi tử à?”
Mối quan hệ lộn xộn, nhưng sắp xếp lại một chút thì hợp lý.
Bây giờ cha nương Phó Thịnh đều đã qua đời, Kim Chính Lợi cũng đã qua đời, cũng không phải danh môn quý tộc, hào môn thế gia gì cả, cho dù có lời đồn nhảm nào đó, người khác cũng chỉ nói vài câu sau lưng lúc nói chuyện phiếm mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Đang nói, có người trông chừng quán mì vội vàng đến báo.
“Đại nhân, Phó Thịnh ra ngoài rồi, vội vã rời đi.”
Mọi người đều biết chắc chắn Phó Thịnh sẽ ngồi không yên, hắn nghe tin Kim Chính Lợi chết, thì nhất định phải đi xem.
Nhưng bổ khoái lại nói: “Hướng hắn đi, không phải đến nhà Kim Chính Lợi.”
Chuyện này thật kỳ lạ, thời điểm mấu chốt này, hắn muốn đi nơi nào?
“Đi theo xem thử.” Hạ Việt đứng dậy đi theo.
Phó Thịnh chỉ là một người trẻ tuổi bình thường không biết võ công mà thôi, tuy rằng hắn đi một đoạn đường sẽ cảnh giác quay đầu lại nhìn, nhưng sao hắn có thể phát hiện bổ khoái Lục Phiến Môn theo dõi mình được.
Chỉ đáng thương cho Diệp Thải Đường, một cô nương không biết võ công, được Hạ Việt dẫn ra ngoài làm việc.
Phó Thịnh đi tới đi lui đột nhiên quay đầu lại, Diệp Thải Đường hoàn toàn không kịp né tránh, mắt thấy sắp bị phát hiện, đột nhiên cổ áo nàng bị xách lên.
Sau đó xoẹt một tiếng, Diệp Thải Đường cảm giác dưới chân mình trống rỗng, lơ lửng trên không trung.
Khi nàng lại đặt chân xuống đất, nàng đã ở nơi cách đó ba mét, trốn trong ngõ nhỏ bên đường.
Hạ Việt buông tay ra, sắc mặt vẫn như thường.
Diệp Thải Đường không sợ độ cao, không sợ hãi, nhưng khi nàng sửa sang lại cổ áo của mình, còn thành khẩn nói: “Đại nhân, ta không phải bao tải, lần sau đừng xách ta như vậy nữa.”
Ở nơi công cộng, ta không cần mặt mũi à?