Chương 42: Trên đầu xanh mơn mởn

Mấy năm gần đây đều không có chiến tranh, tỉ lệ nam nữ trong kinh thành cũng xem như cân bằng, không hề mất cân đối.

Loại bỏ những lão nhân và hài tử tuyệt đối không có khả năng, sau đó bọn họ loại bỏ danh sách những nam nhân có khả năng không lớn, nhất thời, những người có giới tính tuổi tác đều phù hợp, chỉ còn lại hơn một trăm người.

Mọi người nhất thời có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù hơn một trăm người vẫn rất nhiều, nhưng mà so sánh với con số lớn lúc nãy, thì có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hạ Việt ngẫm nghĩ, lại nói: “Chúng ta cũng thể sàng lọc lại những người này, có thể ưu tiên chọn những người trong nhà có hài tử, điều kiện gia đình không kém. Mấy năm nay Kim Chính Lợi đưa nhiều tiền như vậy, cho dù đối phương không làm việc chỉ ăn cơm, thì điều kiện cũng sẽ không kém đúng không, cũng có thể ưu tiên chọn những người làm ăn nhỏ.”

Đôi mắt Diệp Thải Đường tỏa sáng: “Kim Chính Lợi rất quan tâm đến người đó, ông ta vất vả lắm mới kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng đều đưa hết cho đối phương, ta không tin ông ta sẽ không đi thăm bọn họ, chúng ta xem thử trong danh sách này, có người nào làm ăn nhỏ hay không, hơn nữa còn là chỗ làm ăn nhỏ mà Kim Chính Lợi thường xuyên đến?”

Mặc dù Hộ bộ sẽ đăng ký hộ khẩu cho từng hộ, nhưng bọn họ sẽ không ghi chép mỗi một hộ làm công việc gì, hơn nữa công việc của rất nhiều người không cố định, cho nên không thể ghi chép lại được.

Sau khi chọn lọc theo thứ tự này, lập tức ít người hơn rất nhiều. Tất cả mọi người cảm thấy một ngọn núi lớn trên vai, nhất thời chỉ còn lại một nửa.

Sáng sớm hôm sau, mọi người cầm danh sách chia nhau đi tìm.

Có lẽ thấy Diệp Thải Đường là một nữ hài tử, sợ nàng ở bên ngoài chịu thiệt, cho nên Hạ Việt gần như đều tự mình dẫn nàng theo.

Mấy người đồ đệ của Kim Chính Lợi chắp vá lại những nơi ông ta thường đến, Diệp Thải Đường đều đã nhớ kỹ trong lòng, khi đi đến một quán mì, hai người dừng lại.

Mì thịt bò Phó gia.

Quán mì thịt bò này, chính là quán mì lúc trước Kim Chính Lợi rất thích đến, hơn nữa nữ chủ nhân của quán này, bốn năm trước, hai ngày trước khi Kim Chính Lợi mua đồ dùng tang lễ quý giá, đã qua đời.

Dường như mọi thứ đều phù hợp nhất.

Nhà này còn có một nhi tử, tên Phó Thịnh. Mà cha của Phó Thịnh, năm ngoái đột ngột qua đời, hôm nay trong tiệm, chỉ có Phó Thịnh và vợ hắn, cùng với một nữ hài tử ba tuổi.

Hạ Việt dẫn theo Diệp Thải Đường vào cửa tiệm.

Thời gian ăn sáng náo nhiệt nhất đã trôi qua, khách nhân trong quán mì không nhiều lắm, thấy có người bước vào, một người hỏa kế đi đến hỏi: “Hai vị khách quan muốn ăn gì?”

Mới ăn điểm tâm trong Lục Phiến Môn, còn ăn rất no, cho nên hai người cũng không đói bụng, nhưng nếu bọn họ không ăn gì cả, thì cũng không tiện hỏi chuyện.

Hạ Việt liền gọi mấy món ăn vặt, tiểu nhị đáp lời rời đi.

Diệp Thải Đường nhìn xung quanh, nàng nhìn thấy một người trẻ tuổi đang tính sổ phía sau quầy, thoạt nhìn chắc là lão bản.

Nàng lén lút nhìn, rồi lại cẩn thận quan sát người trẻ tuổi kia một lúc, sau đó lại dịch ghế đến bên cạnh Hạ Việt.

Hạ Việt phát hiện ra, ghét bỏ nói: “Làm gì vậy?”

Trước mặt mọi người ở nơi công cộng, không phù hợp để câu dẫn thượng cấp đâu.

May mà Diệp Thải Đường không biết suy nghĩ của Hạ Việt, nếu không thì nàng nhất định phải phạm thượng, ném bát trà vào mặt hắn.

Diệp Thải Đường thấp giọng nói: “Ngài nhìn chưởng quỹ kia đi, nếu như hắn chính là Phó Thịnh, ta cảm thấy tám chín phần mười không sai đâu, hắn thật sự rất giống Kim Chính Lợi.”

Chỗ Hạ Việt ngồi không thích hợp cho lắm, hắn không thể thuận tiện nhìn Phó Thịnh thuận tiện như Diệp Thải Đường, cho nên hắn suy nghĩ một chút, chỉ đành phải dịch ghế, hai người càng ngồi gần hơn.

Thế là Diệp Thải Đường cũng ghét bỏ dựa vào phía sau.

Ai cũng đừng hòng đơn phương ghét bỏ ai.

Lần này, Hạ Việt cũng thấy rõ ràng, nhưng hắn không tán thành mắt nhìn của Diệp Thải Đường.

“Muội cảm thấy hắn giống Kim Chính Lợi à, không hề giống nhà.” Hạ Việt quan sát một lúc: “Có phải trong lòng muội suy nghĩ như vậy, cho nên bị ảnh hưởng?”

Diệp Thải Đường giải thích: “Nói thế nào nhỉ, ta là ngỗ tác, ta nhìn người, không giống với người bình thường nhìn người.”

Hạ Việt hiếu học: “Nguyện nghe tường tận.”

Diệp Thải Đường nói: “Tục ngữ nói rất đúng, vẽ hổ vẽ da không vẽ được xương, biết mặt biết người không biết lòng, ta nói hắn giống với Kim Chính Lợi, một là khung xương của bọn họ giống nhau, hai là bọn họ có gen di truyền giống nhau.”

Hạ Việt giống như nghe hiểu, lại giống như không nghe hiểu.

“Nói như vậy đi, mắt to, sống mũi cao, vành tai to, lông mi dài, những thứ này tám chín phần mười sẽ truyền lại cho đứa nhỏ, đây chính là gen rõ ràng, ta nhớ vành tai của Kim Chính Lợi rất lớn, Phó Thịnh này, tuy rằng những chỗ khác không giống, nhưng điểm này rất giống ông ta.”

Chỉ dựa vào một vành tai?

Vẻ mặt của Hạ Việt rõ ràng, sau này muội đừng thường xuyên bày tỏ quan điểm về phương diện này với người bên ngoài, nếu không rất dễ bị đánh.

Nhưng Diệp Thải Đường nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình không phải nói đùa.

Đáng tiếc, nàng không có cơ hội gặp mặt cha mẹ Phó Thịnh, nếu không thì nàng lại tham khảo ngoại hình của bọn họ, hán đoán này sẽ chính xác hơn.

Chẳng mấy chốc, mấy dĩa điểm tâm lập tức được mang lên, hai người ngẩn người nhìn, nhưng không có ai động đũa.

Bữa sáng ăn no quá, bây giờ bọn họ thật sự không đói bụng.

Có lẽ bởi vì người trong tiệm không nhiều lắm, Phó Thịnh cũng đã xem sổ sách xong rồi, có thời gian quan sát tình hình trong tiệm, vừa nhìn, phát hiện Diệp Thải Đường và Hạ Việt hơi khác thường.

Phó Thịnh đi đến, khách sáo hỏi: “Hai vị khách quan, điểm tâm của tiểu điếm có vấn đề gì sao? Ta thấy sau khi đồ ăn được mang lên, hai vị đều không động đũa.”

Ăn có ngon hay không, có hợp khẩu vị hay không, tốt xấu gì cũng ăn một miếng đi chứ.

Gọi một bàn thức ăn nhưng lại không ăn, rất dễ khiến người khác cảm thấy ngươi đến để phá công việc làm ăn. Nếu không phải nhìn hai người bọn họ đều nhã nhặn, ăn mặc đẹp đẽ, Phó Thịnh sẽ cảm thấy bọn họ thậm chí còn không định trả tiền.

Hạ Việt còn chưa lên tiếng, Diệp Thải Đường đã thở dài trước.

“Ôi…”

Phó Thịnh có chút lo lắng: “Cô nương sao vậy?

Sao không ăn còn than thở, điểm tâm nhà mình, khiến người ta đau lòng như vậy sao?

Diệp Thải Đường nói: “Không giấu lão bản, ta chỉ có chút tức cảnh sinh tình thôi.”

Phó Thịnh càng muốn hỏi một tiếng sao vậy?

Diệp Thải Đường nói: “Bọn ta có một người bằng hữu, ông ta rất thích ăn mì thịt bò và điểm tâm của tiệm này, đáng tiếc mấy ngày này ông ta xảy ra chuyện đột nhiên qua đời, cho nên thật ra bọn ta cũng không đói bụng, chỉ muốn ngồi ở đây, tưởng nhớ ông ta một chút mà thôi.”

Hạ Việt vô cùng bội phục Diệp Thải Đường, há miệng có thể bịa chuyện, còn nói khá ra dáng ra vẻ nữa. Đúng là nhân tài Lục Phiến Môn đang thiếu hụt.

Phó Thịnh nghe xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn dừng một chút rồi hỏi: “Không biết bằng hữu của hai người là ai. Nếu như là khách lâu năm, có thể ta cũng quen biết.”

Diệp Thải Đường nói: “Là Kim tiên sinh, Kim Chính Lợi tiên sinh, ngươi có biết không, ông ta là một tiên sinh phong thủy.”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thải Đường và Hạ Việt đều nhìn chằm chằm vào mặt Phó Thịnh.

Sắc mặt Phó Thịnh thật sự thay đổi, giọng nói vô thức cao hơn tám độ: “Cô nương nói ai, Kim Chính Lợi?”

Diệp Thải Đường nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, lão bản, ngươi cũng quen ông ta à?”

Sắc mặt Phó Thịnh có chút hoảng hốt.

Diệp Thải Đường lại gọi một tiếng: “Lão bản?”

“A?” Phó Thịnh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng thẳng dậy.

“Ngươi không sao chứ.” Diệp Thải Đường ân cần nói.

“Không sao, không sao.” Phó Thịnh lắc đầu lung tung: “Ta chỉ quá ngạc nhiên mà thôi, mấy hôm trước Kim tiên sinh còn đến tiệm bọn ta ăn mì, sao lại đột ngột qua đời rồi, ông ấy qua đời như thế nào?”

Diệp Thải Đường trầm giọng nói: “Ông ta bị người nào đó gϊếŧ chết.”