Chương 41: Cái chết quý giá

Chưởng quỹ lời ít ý nhiều: “Hàng đắt.”

Mọi người lại trở về cửa tiệm.

Chưởng quỹ lấy sổ sách ra: “Lão Kim đã lấy hàng chỗ ta mấy chục năm, mỗi lần như vậy, cách bao lâu hắn đến mua đồ một lần, một lần mua bao nhiêu, ta gần như nắm rõ trong lòng. Bọn ta tính tiền, có đôi khi nửa năm một lần, có đôi khi một năm một lần.”

Sổ sách này có mấy trang chuyên môn ghi chép những thứ Kim Chính Lợi mua, chưởng quỹ chỉ cho mọi người xem.

Mỗi một lần mua bán đều được ghi chép rất rõ ràng trong sổ sách, mua gì, bao nhiêu tiền.

Quả nhiên loại hàng và số lượng đều gần giống nhau, giá cả cũng không chênh lệch nhiều lắm. Xem ra mỗi lần bổ sung hàng hóa của ông ta đều tương đối cố định.

Cứ cách hai tháng, có một khoản chi tiêu ba lượng.

Chưởng quỹ lật đến một trang trong đó, chỉ vào một cái ghi chép rồi nói: “Chỉ là lần này, mùa xuân bốn năm trước, đột nhiên hắn đến tìm ta mua đồ, nhưng không giống như thường ngày, hắn không mua nhiều đồ lắm, nhưng đều là những thứ đắt tiền, đồ tốt.”

Lần đó, Kim Chính Lợi lại tốn đến một trăm hai mươi lượng bạc.

“Ôi trời.” Lưu Sa nói: “Thứ gì, đáng giá nhiều bạc như vậy?”

Chưởng quỹ lấy ra một vài món đồ từ quầy rồi đưa cho mọi người xem.

“Đại nhân có điều không biết, giữa hàng hóa này và hàng hóa khác, mặc dù trông có vẻ khá giống nhau, nhưng thật ra chúng hoàn toàn khác nhau.”

Chưởng quỹ đang cầm hai tấm bùa vàng trong tay, bên trên có những ký hiệu không ai đọc hiểu, thoạt nhìn thực sự không có gì khác biệt.

Diệp Thải Đường nhận lấy, ngửi thử, nhìn một chút.

Nàng chỉ vào một tấm trong đó nói: “Lá bùa này đắt.”

“Cô nương thật có nhãn lực.” Chưởng quỹ giơ ngón tay cái lên, nhưng có chút khó hiểu: “Nhưng sao cô nương nhìn ra lá bùa này đắt? Nói thật, phần lớn mọi người đều không phân biệt được, đều nói trông khá giống nhau.”

Chưởng quỹ cẩn thận đánh giá Diệp Thải Đường, cảm thấy nàng cũng không giống người đồng đạo. Nàng nhìn những thứ trong tiệm, không khác gì ánh mắt tò mò của những người bình thường.

Trong lòng Hạ Việt cũng rất khó hiểu.

Diệp Thải Đường giải thích: “Mùi hương không giống nhau.”

Lưu Sa không nhịn được cũng ngửi thử: “Mùi hương thật sự không giống nhau.”

Nhưng hắn cũng không cảm thấy mùi hương của lá bùa đắt tiền cao quý hơn.

Diệp Thải Đường nói: “Mùi này, là mùi nhang khói trong chính điện Hóa Long tự ở ngoại ô kinh thành, chắc đã từng được cung phụng trong đó, nói không chừng còn được đại sư khai quang, cho nên đắt tiền.”

Hóa Long tự là Hộ Quốc tự đệ nhất nằm ngoài kinh thành, nhang khói cường thịnh, mặc dù Diệp Thải Đường lười nên chưa từng đến đó, nhưng mẫu nữ Lâm Linh đã từng đi, nàng đã từng ngửi thấy mùi hương này.

Nàng lại ngửi lá bùa còn lại: “Lá bùa còn lại, chính là bùa vàng bình thường, mùi hương trên đó giống mùi hương của loại nhang trong nhà Kim Chính Lợi, cũng chính là loại nhang bình thường mua ở cửa tiệm này, không được ban phúc, cho nên giá rẻ.”

Chưởng quỹ rất bội phục: “Cô nương thật tinh tế, đúng là như vậy. Mặc dù thoạt nhìn là những thứ giống nhau, nhưng giá cả lại hoàn toàn khác nhau.”

Chưởng quỹ ra dấu một con số, ông ấy nhìn tất cả mọi người đều tặc lưỡi, thật sự đắt.

Chưởng quỹ ngượng ngùng cười hắc hắc, cẩn thận cất tấm bùa vàng vô cùng đắt tiền kia: “Người bình thường không phân biệt được, nhưng lão Kim là người trong nghề, đều là môn thanh, lần đó, những thứ hắn chọn đều là hàng đặc biệt tốt. Vàng thật bạc trắng, lúc đó ta còn thuận miệng hỏi hắn, lần này làm bạch sự cho ai, lại long trọng như vậy.”

Mọi người nghe trong lòng đều khẽ động, Hạ Việt lập tức nói: “Ông ta nói thế nào?”

Chưởng quỹ lắc đầu: “Hắn không nói gì cả, mặc dù ta và lão Kim đã quen biết rất nhiều năm, nhưng tính cách hắn rất quái gở, bọn ta cũng chưa từng nói chuyện quá nhiều. Ta chỉ biết hắn sống một mình cô độc, cũng không biết kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Mang xuống phía dưới à, nhưng những thứ phía dưới dùng cũng khác với những thứ phía trên dùng mà.”

Dù sao cũng khách hàng lâu năm, tin tức Kim Chính Lợi chết vẫn khiến chưởng quỹ vô cùng cảm khái. Cho dù chưởng quỹ làm nghề này, điều ông ấy nhìn thấy nhiều nhất chính là cái chết, nhưng ông ấy cũng không nhịn được mà cảm khái thêm vài câu.

Hạ Việt nói: “Chu chưởng quỹ, ngươi có thể xác định thời gian, hàng hóa Kim Chính Lợi mua lần đó không sai à?”

“Không sai đâu.” Chưởng quỹ lập tức nói: “Ta ghi sổ sách rất rõ ràng, mỗi một vụ làm ăn đều ghi chi tiết, chắc chắn không sai.”

Hạ Việt nói: “Vậy những hàng hóa này, chắc chắn được dùng để làm tang sự, nhưng có thể nhìn ra nam nữ già trẻ không?”

“Ừm…” Chưởng quỹ khó xử nói: “Chuyện này, chắc chắn được dùng để làm tang sự thì không sai, còn chuyện nam nữ... Thật sự không thể nhìn ra được. Nhưng chắc chắn không phải lão nhân và tiểu hài nhi.”

Thời gian đã lâu, chưởng quỹ có thể cung cấp những tin tức này đã rất không dễ dàng, mọi người lại hỏi thêm vài câu, liền rời đi.

Đối chiếu với con số Lưu Sa hỏi ra được lúc trước, Diệp Thải Đường nói: “Lần đó Kim Chính Lợi tốn hơn nửa năm thu nhập lận đó, cũng thật cam lòng, xem ra người này rất quan trọng với ông ta.”

Đáng tiếc bọn họ không biết người đó là ai.

Nhưng vẫn có những con đường có thể điều tra.

Trong ghi chép lưu trữ của hộ bộ, có thông tin của mỗi một hộ trong kinh thành, sinh ra phải viết vào hộ khẩu, tử vong phải xóa khỏi hộ khẩu, mỗi triều đại đều là như thế.

Dựa vào thời gian lão đại tiệm quan tài nói, bọn họ có thể tìm danh sách những người tử vong bị xóa khỏi hộ khẩu trước hoặc sau khoảng thời gian đó.

Dù sao kinh thành lớn như vậy, không nói đến những người thường xuyên di chuyển, chỉ nói đến nhân khẩu thường trú cũng không ít, có rất nhiều người được sinh ra trong một ngày, đồng thời cũng có không ít người tử vong.

Mọi người nhìn danh sách tử vong trong vòng bảy ngày, cảm thấy đây cũng một công việc khá vất vả.

Nam nữ già trẻ, có khoảng năm mươi vạn nhân khẩu thường trú trong kinh thành, số người tử vong trong một ngày khoảng một trăm năm mươi người.

Bảy ngày chính là gần một ngàn người.

Lưu Sa hít một hơi thật dài: “Lúc trước ta thật sự chưa từng chú ý, không đánh trận không đói kém, sinh lão bệnh tử, vậy mà một ngày có nhiều người chết trong kinh thành đến như thế.”

Diệp Thải Đường cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao kinh thành cũng nhiều người như vậy, lúc trước nàng đã từng đến Hộ bộ điều tra chuyện có Lâm Linh trùng tên trùng họ hay không, cho nên cũng có hiểu biết nhất định với nhân khẩu kinh thành.

Kinh thành có khoảng chừng năm mươi vạn nhân khẩu, trong niên đại có điều kiện trị bệnh lạc hậu như vậy, nhưng chỉ có mười mấy phần trăm tỷ lệ tử vong, thì tỷ lệ tử vong này cũng không quá cao, xem như thái bình thịnh thế rồi.

Nhưng nếu là một người, một trăm người, còn có thể đi đối chiếu kiểm tra từng người một. Một ngàn người này, phải kiểm tra từng người một, phải kiểm tra đến ngày tháng năm nào chứ.

“Sàng lọc trước đi.” Hạ Việt nói: “Tra từng người một cũng không phải cách.”

Sau khi làm xong tang sự này, Kim Chính Lợi vẫn luôn không ngừng đưa tiền cho người khác, có thể thấy được mặc dù người này đã chết, nhưng vẫn còn để lại hậu nhân.

Tạm thời xem như tình huống thường thấy nhất, Kim Chính Lợi đã nuôi một nhân tình bên ngoài, người này là phụ nữ có chồng, cho nên không thể lộ ra, nhưng sau khi nàng ấy chết thì để lại đứa nhỏ, cho nên Kim Chính Lợi vẫn luôn nuôi dưỡng.

Người này đã từng sinh con, đương nhiên tuổi tác sẽ không quá nhỏ, lại loại trừ lão nhân và hài tử, bọn họ lập tức sàng lọc được không ít người.