Chương 35: Cho ngươi một viên kẹo

“Đại nhân, sao vậy?” Diệp Thải Đường duy trì tư thế này bất động, thốt ra mấy tiếng từ trong kẽ răng.

Hạ Việt nói: “Còn nói không bị thương, sao cổ lại thành như vậy?”

Diệp Thải Đường thở phào nhẹ nhõm, hắn đang nhìn vết bầm trên cổ nàng.

“Không sao mà.” Diệp Thải Đường lui về phía sau một chút, bưng canh gừng lên uống: “Chắc là bị siết phải, chỉ hơi đau thôi, chứ cũng không rách da.”

Hạ Việt nhíu mày nói: “Tuy rằng không rách da, nhưng bị thương không nhẹ, nói chuyện cũng nghẹt giọng rồi. Chỉ là bản thân muội không nhận ra mà thôi.”

Diệp Thải Đường không quá để ý, không nhìn thấy xem như không có, cùng lắm thì ngày mai ra ngoài quàng khăn lụa. . . A, nàng nghèo không có khăn lụa, mặc y phục cổ áo cao một chút là được rồi. Cũng không ai nhìn chằm chằm vào cổ người khác, dù có nhìn cũng không sao.

Hạ Việt nói nàng chờ một lát, sau đó hắn lập tức bước ra khỏi cửa.

Một lát sau trở về, hắn cầm một lọ thuốc trong tay.

Diệp Thải Đường đã uống canh gừng xong, đang cay đến mức vừa xuýt xoa hít thở, vừa lấy tay quạt gió bên miệng.

Hạ Việt đứng ở cửa nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không nhịn được mà nở nụ cười.

Bộp một tiếng, cái túi nhỏ được ném lên trên bàn.

Diệp Thải Đường khó hiểu cầm lên, chỉ cảm thấy một mùi vị ngọt ngào tản ra từ bên trong.

“Là bánh ú đường.” Hạ Việt nói: “Ta vốn định cho tặng cho tiểu cháu gái của Trương sư phụ trong phòng bếp, tiện nghi cho muội rồi.”

Trong túi thật sự là bánh ú đường, được làm vô cùng tinh xảo, túi cũng rất tinh xảo, xem ra không phải hàng rẻ tiền bên đường.

Diệp Thải Đường cầm một miếng nhét vào miệng, hương vị ngọt ngào đã lâu không ăn tràn ngập vị giác, nàng suýt chút nữa bật khóc.

Nói thế nào nhỉ, có một số nguyên nhân không nên nói với người ngoài, đời trước đường huyết cao, đời này nghèo.

Hạ Việt nhìn dáng vẻ Diệp Thải Đường, trong lòng cũng chua xót, hắn nói: “Phúc lợi của Lục Phiến Môn cũng không đồng lắm, ta cũng không keo kiệt như vậy. Nếu ngày thường muội muốn ăn kẹo hoa quả, cần mua chút phấn son, trực tiếp nói với người chuyên mua đồ là được. Phần tiền này ta sẽ trả hắn, không tính vào tiền công của muội.”

Đây đều là phúc lợi ngoài hai lượng bạc mỗi tháng.

Diệp Thải Đường nhất thời cảm thấy vết thương trên cổ không hề đau chút nào, cho dù viên đạn bọc đường của Hạ Việt có mục đích khác, nàng cũng phải ăn đường trước, rồi mới suy nghĩ vấn đề đạn.

“Được đại nhân, cám ơn đại nhân.” Diệp Thải Đường nhanh nhẹn nói: “Đại nhân, ngài thật sự là đại nhân tốt nhất.”

Hạ Việt nhìn thấy má Diệp Thải Đường phồng lên, nói chuyện cũng không lưu loát lắm, hắn khẽ mỉm cười, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

Diệp Thải Đường mờ mịt ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Hạ Việt lấy ra một bình sứ trắng nhỏ từ trong ngực, hắn mở bình sứ, mùi thơm nhàn nhạt bay ra ngoài.

“Đây là thuốc trị thương đặc chế của Lục Phiến Môn, tốt hơn thuốc bên ngoài.” Hạ Việt đưa tay lấy một vài thuốc.

Diệp Thải Đường vội vàng từ chối: “Ta tự làm là được. . .”

“Muội nhìn thấy không? “Hạ Việt nói một câu chặn miệng Diệp Thải Đường: “Muội định bôi cả cổ à, thuốc này rất đắt đó.”

Đắt chính là vết thương đau lòng, Diệp Thải Đường tạm thời không còn cách nào khác, đành phải thành thật ngẩng đầu lên.

Cảm giác trên cổ nhanh chóng xuất hiện, lúc tơ lụa siết chặt, diện tích cũng không lớn, huống hồ nàng còn dùng tay lót ở hai bên một chút, cho nên chỗ bị xanh tím cũng không nhiều, Diệp Thải Đường cơ bản có thể ước chừng hình dạng vết bầm từ phạm vi ngón tay Hạ Việt bôi thuốc.

“Được rồi.” Hạ Việt nhanh chóng bôi thuốc cho Diệp Thải Đường, hắn đặt bình thuốc lên bàn: “Lọ thuốc này muội giữ lại đi. Tuy rằng muội không biết võ công, ta cũng sẽ không để muội làm những chuyện nguy hiểm, nhưng nhìn dáng vẻ nóng nảy của muội, bình thường cũng khó tránh khỏi va chạm, sẽ dùng đến.”

Diệp Thải Đường đang muốn từ chối, vừa nghe nửa câu sau của Hạ Việt, nàng cảm thấy không vui.

Ta làm việc nóng nảy khi nào vậy, còn khó tránh khỏi va chạm nữa, đại nhân ngài không thể nhớ điểm tốt của ta được à? Không sợ chuyện tốt không linh còn chuyện xấu thì linh à?

Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ.

Nhưng đây chỉ là lời càu nhàu trong lòng mà thôi, Diệp Thải Đường sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà nảy sinh mâu thuẫn với người mình đang dựa vào, phá hỏng sự hài hòa của tình đồng nghiệp.

“Được, ta biết rồi đại nhân.” Diệp Thải Đường cung tiễn thượng cấp, nàng tiễn hắn đến cửa thì đột nhiên nói: “Đúng rồi, bây giờ hiềm nghi của Kim Chính Lợi càng lớn hơn, chúng ta sẽ đến nhà ông ta lục soát à?”

“Tạm thời không vội.” Hạ Việt nói: “Tuy Kim Chính Lợi có hiềm nghi lớn, nhưng vẫn còn thiếu chứng cứ thực tế, bây giờ bắt người về, ông ta liều chết không nhận thì chúng ta cũng không làm gì được.”

Diệp Thải Đường ngẫm lại cũng đúng, sau đó lại hỏi đến Lư Ngoại Bắc, tuy rằng lúc đó Kim Chính Lợi thật sự ở nhà cũ Mạnh gia, nhưng ông ta đến để xem phong thủy, mấy ngày này vẫn luôn ở đó, cũng không phải đột nhiên đến.

Hạ Việt nói: “Đến nhà ông ta lục soát, nếu có thể tìm được sợi tơ thì đương nhiên xác thực chứng cứ phạm tội, nhưng nếu tìm không thấy, chỉ sợ đánh rắn động cỏ, một cuộn sợi tơ, nếu ông ta có tâm cất giấu, hoặc đơn giản trực tiếp vứt luôn, vậy thì rất khó tìm kiếm.”

Nếu hung khí là một thanh đao hay một cây rìu, cho dù giấu thế nào cũng không dễ tiêu hủy. Sợi tơ kia lại khác, mặc dù nó chắc chắn không đứt nhưng vẫn sợ lửa, còn không thì chỉ cần buộc nó vào một tảng đá vứt đại xuống con sông nào đó, thứ này lại trong suốt, dù có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể làm gì.

“Nhưng muội cứ yên tâm, ta đã sắp xếp người đến đó trông chừng theo dõi rồi.” Hạ Việt nói: “Trước khi vụ án rõ ràng, không cho phép ông ta rời khỏi kinh thành.”

Diệp Thải Đường lập tức nói: “Đại nhân nghĩ chu toàn.”

Sau tất cả những chuyện vất vả này, trời cũng đã tối.

Lâm mẫu ở nhà lúc nào cũng nhớ đến nữ nhi, ăn không ngon ngủ không yên, bà ấy chỉ cảm thấy mình không thể ở căn nhà này thêm một chút nào nữa, cho nên bà ấy dọn dẹp đơn giản rồi đến ở chung với Diệp Thải Đường.

Hạ Việt đã dặn dò, chỗ ở của Lâm mẫu đã sớm được dọn dẹp xong xuôi, Diệp Thải Đường vô cùng vui mừng, một người bằng lòng bước ra, bằng lòng tiếp nhận công việc, cũng có nghĩa là người đó bằng lòng sống tiếp, sống thật tốt.

Diệp Thải Đường đang nói chuyện với Lâm mẫu, Hạ Việt vội vàng đẩy cửa bước vào.

Bây giờ thời tiết không lạnh, trừ lúc buổi tối nghỉ ngơi, Diệp Thải Đường cũng không có thói quen khóa cửa. Nếu Lục Phiến Môn còn không an toàn, vậy thì nàng chỉ có thể chuyển đến hoàng cung ở mà thôi.

Diệp Thải Đường hoảng sợ đứng lên: “Đại nhân, sao vậy?”

“Hạ đại nhân.” Lâm mẫu cũng hoảng sợ.

Thấy Lâm mẫu ở đây, Hạ Việt lấy lại bình tĩnh: “Lâm thẩm đến rồi à, thẩm đã đến phòng bếp xem thử chưa, có quen không?”

Nào có gì không quen, Lâm mẫu vội vàng nói một tràng cảm ơn.

Hạ Việt bình tĩnh nói: “Tiểu Diệp làm việc trong Lục Phiến Môn, sắp xếp ổn thoả cho người nhà của muội ấy là chuyện nên làm. Nếu không thì muội ấy làm việc cũng không an tâm.”

Lâm mẫu cũng không ngốc, vừa nhìn đã trễ như vậy rồi mà Hạ Việt còn gấp gáp đến đây như thế, biết hắn có chính sự, cho nên bà ấy vội vàng nói mình mệt rồi, cáo từ rời đi.

Lâm mẫu vừa đi, Diệp Thải Đường vội hỏi: “Sao vậy? Có phải Kim Chính Lợi chạy rồi không?”

Bây giờ Diệp Thải Đường đang lo lắng chuyện này, dựa theo thói quen của nàng, có hiềm nghi thì nên bắt về trước, để người hiềm nghi ở trong Lục Phiến Môn chờ kết quả điều tra mới đúng.

Hạ Việt đặt một cuộn gì đó trong tay lên bàn: “Muội xem.”

Diệp Thải Đường vừa nhìn, đây không phải cuộn tơ lão tiên sinh Hải Vọng Thiên cho bọn họ à?

Lại nhìn thêm lần nữa: “Không đúng, đây không phải cuộn tơ Hải tiền bối đưa cho chúng ta, cuộn tơ ông ấy đưa không dài như vậy đâu?”

Hạ Việt nói: “Đây là cuộn tơ của Kim Chính Lợi.”