Chương 34: Bế kiểu công chúa

Đột nhiên Diệp Thải Đường liều mạng giãy dụa, Hạ Việt hoảng sợ, đang muốn nhanh chóng đến gần ôm người xuống, đột nhiên nghe nàng nôn nóng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Động tác của Hạ Việt dừng lại, hiểu được ý của Diệp Thải Đường.

Lúc Lâm Linh bị treo lên, chắc chắn nàng ấy cũng giãy dụa kịch liệt, với sức lực của người đang giãy dụa đè xuống, tuyệt đối không chỉ là trọng lượng cân nặng của bản thân, nếu sợi tơ không thể chịu được sức mạnh, vậy thì vẫn còn một chuyện kỳ lạ khác.

Thời đại này không có đồng hồ bấm giờ, Diệp Thải Đường tính toán thời gian trong lòng, bên cạnh thì còn tốt, có Hạ Việt ở một bên, cho dù dải lụa có đứt thì nàng cũng không sợ ngã xuống.

Nhưng vừa rồi nàng đã đánh giá thấp thể trọng của mình, cũng không nhớ đến chuyện lót một miếng vải dày trên tay, mặc dù có lớp lụa bọc bên ngoài sợi tơ, nhưng nó vẫn siết tay nàng khá đau.

Mưa gió còn lớn hơn lúc nãy, tuy rằng đình bát giác có mái che, nhưng cũng chỉ có thể che một phần mưa bên trên, gió thổi cơ thể nàng lắc lư.

Cuối cùng, Diệp Thải Đường đếm đến ba phút trong lòng, thời gian tương đối rồi, lúc này mặc dù Lâm Linh còn có hơi thở, nhưng tuyệt đối không còn sức lực giãy giụa.

Sợi tơ Hải Vọng Thiên đưa cho được chế tạo đặc biệt, thật sự có thể chịu được trọng lượng của một người.

Mưa to táp vào mặt Diệp Thải Đường khiến nàng không mở mắt ra được, tuy Hạ Việt vẫn nhìn nàng, nhất thời cũng không thấy rõ vẻ mặt của nàng.

Diệp Thải Đường há miệng, muốn nói mau đưa ta xuống.

Nhưng dải lụa buộc ở trên cổ, nàng cũng không dễ mở miệng nói chuyện như vậy, nàng giãy giụa vừa mở miệng ra, gió thổi mưa bay vào trong miệng, khiến nàng bị sặc đến mức nhất thời ho khan, hơn nữa ngay cả khi nàng ho khan, cũng không thể ho thành tiếng.

Trong lòng Diệp Thải Đường hoảng hốt, mình sẽ không bị siết chết trước mắt mọi người đúng không, đây có được tính là hi sinh khi thực hiện nhiệm vụ không? Mình đã từng chết một lần rồi, cũng không muốn chết thêm một lần nữa, hơn nữa vụ án còn chưa phá, mình chết cũng không nhắm mắt đâu.

Diệp Thải Đường không thể lên tiếng, nhưng ánh mắt liếc xuống, thấy Hạ Việt ở ngay bên cạnh, lúc này sống chết trước mắt, nàng cũng không để ý ngỗ nghịch gì, vội vàng duỗi chân đá hắn.

Độ cao này, vừa vặn đá đến bả vai Hạ Việt.

May mắn, nếu Hạ Việt thấp hơn một chút, vậy thì vừa vặn đá vào đầu hắn. Lúc này Diệp Thải Đường còn có tâm tư suy nghĩ lung tung, lỡ như đá vào đầu hắn, sẽ không tính là nàng đánh mệnh quan triều đình đúng không, nàng thật sự không phải cố ý.

May mà lúc này Hạ Việt vẫn duy trì cảnh giác cao độ, sau khi Diệp Thải Đường đá hắn một cái, lập tức phản ứng lại, vội vàng nâng chân nàng, hét: “Lưu Sa buông tay ra.”

Chuyện thả người xuống đơn giản nhất, chính là Lưu Sa nhanh chóng buông tay ra.

Dây lụa bộp một tiếng thả lỏng, Diệp Thải Đường sợ hãi kêu một tiếng, cả người ngã về phía sau... Ha Việt lập tức chụp vạt áo của Diệp Thải Đường, kéo cả người nàng vào trong lòng, sau đó đầu nàng rơi vào trong vòng tay của hắn.

Diệp Thải Đường thở phào nhẹ nhõm, Hạ Việt giúp nàng đứng vững trên mặt đất.

Trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, nhưng mà chuyện này cũng không sao cả, bây giờ bọn họ đều giống như vừa mới được vớt từ dưới sông. Lưu Sa đang ra sức để trèo lên khỏi ao, từ giày đến bắp chân, nửa người đều dính bùn.

Diệp Thải Đường vừa chạm chân xuống đất, nàng lập tức ôm cổ ho khan, Lưu Sa vội vàng chạy đến: “Không sao chứ, không sao chứ.”

Diệp Thải Đường ho khan vài tiếng mới dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Không sao.”

Hạ Việt nhíu mày nói: “Quá nguy hiểm rồi, loại chuyện như thế này, lần sau vẫn nên tìm người có thân thủ tốt.”

Thật ra cũng không có gì nguy hiểm, hắn vẫn luôn trông chừng và tính toán thời gian, chỉ cần thời gian dài hơn một chút, cho dù Diệp Thải Đường không lên tiếng, hắn cũng sẽ trực tiếp ôm người xuống.

Chỉ là mặc dù không nguy hiểm, nhưng nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn vẫn không thoải mái cho lắm.

Diệp Thải Đường vịn bàn đứng lên, xua tay nói: “Không sao, đại nhân, sợi tơ này thật sự có thể chịu được trọng lượng của một người. Chắc hung thủ đã dùng cách này để gϊếŧ chết Lâm Linh, cho nên hiềm nghi của Kim Chính Lợi càng nhiều hơn rồi.”

Mặc dù tiên sinh phong thủy không phải đi biểu diễn tạp kỹ mãi nghệ giang hồ, nhưng có điểm chung nhất định. Vì kiếm tiền, có rất nhiều tiên sinh đoán mệnh cũng hiểu rất nhiều tay nghề độc môn để đi lại trong giang hồ. Ví dụ như Hải Vọng Thiên, ông ấy chính là một tiên sinh phong thủy, nhưng những thứ bàng môn tà đạo, chuyện nào ông ấy cũng hiểu một chút.

Còn Kim Chính Lợi chẳng những đoán mệnh, còn làm pháp sự cho người khác, lúc làm pháp sự khó tránh khỏi phải có chút trò vặt che mắt người khác.

Hạ Việt nghe Diệp Thải Đường nói chuyện giọng nói có chút khàn khàn, hắn nói: “Về trước rồi nói sau.”

Chuyến đi này của bọn họ chính là để nghiệm chứng sợi tơ có thể chịu được trọng lượng của Lâm Linh hay không, bọn họ cũng xem như có được đáp án hài lòng. Thậm chí không cần chờ Vương Thống trở về, bọn họ đã có thể tiến hành lục soát toàn bộ nhà Kim Chính Lợi một lần.

Hải Vọng Thiên nói, đừng nhìn một sợi tơ như vậy, bởi vì công nghệ chế tác và vật liệu đều vô cùng hiếm có, cho nên vô cùng trân quý. Nếu như Kim Chính Lợi tình cờ có được nó, thì ông ta tuyệt đối không thể nào dùng xong liền vứt bỏ, mà nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận.

Giống như bảy năm trước, giống như bây giờ.

Chuyện khó chính là một sợi tơ nho nhỏ như vậy có thể giấu ở bất cứ đâu, nếu ông ta thật sự có lòng muốn giấu thì không dễ tìm cho lắm.

Mọi người vội vã trở về Lục Phiến Môn, trước không nói gì khác, bọn họ đều tự đi tắm rửa thay y phục.

Cũng may ngoại trừ Lưu Sa giẫm cả một chân bùn, Diệp Thải Đường và Hạ Việt chỉ bị nước mưa xối ướt, bọn họ tắm rửa gội đầu thay y phục, chẳng mấy chốc đã xong.

Diệp Thải Đường thay y phục ngồi ở trước bàn trang điểm, khi nàng lau tóc mới cảm nhận được từng cơn đau trên cổ.

Hạ Việt vẫn tri kỷ, có lẽ hắn thấy nàng là một nữ hài tử, cho nên còn chuẩn bị một cái bàn trang điểm để trong phòng, đáng tiếc hắn không biết rằng Diệp Thải Đường không sử dụng son phấn gì, chỉ khi thu đông khô hanh, nàng mới thỉnh thoảng thoa một chút kem dưỡng ẩm mà thôi.

Nhưng mà nàng rất khó nhìn thấy vị trí cổ trong chiếc gương một mặt cố định này, Diệp Thải Đường ngước cằm đến mức trợn mắt, một lúc lâu vẫn không nhìn thấy được, nàng đưa tay sờ, ấn vào càng đau hơn.

Nhưng từ cảm giác ngâm nước nóng vừa rồi, cổ không bị rách da, chắc là bị dây lụa siết có chút xanh tím, không có chuyện gì lớn.

Ngay khi Diệp Thải Đường đổi tư thế nhìn cổ, có người gõ cửa.

“Đến đây.” Diệp Thải Đường vội vàng ra mở cửa.

Nàng không ngờ rằng người đứng ngoài cửa chính là Hạ Việt, hắn còn bưng một cái khay trong tay, trên đó có một chén canh.

“Hạ đại nhân.” Diệp Thải Đường vội vàng sửa sang y phục.

Hạ Việt ừ một tiếng, hắn thoải mái bước vào phòng rồi đặt khay lên bàn.

“Canh gừng phòng bếp nấu, đúng lúc ta nhìn thấy nên đem đến cho muội.” Hạ Việt nói: “Ta đến xem thử vừa rồi muội có bị thương hay không.”

Diệp Thải Đường liên tục lắc đầu: “Không có.”

Mặc dù nói không có, nhưng giọng nói của nàng hơi khác so với bình thường, có chút khàn khàn.

Hơi nóng hầm hập bốc lên từ canh gừng, mặc dù bây giờ là đầu hạ, nhưng bọn họ bị ướt sũng cả người cũng phải chú ý để không bị phong hàn.

Diệp Thải Đường vừa đưa tay bưng chén, đột nhiên Hạ Việt nói: “Chờ đã.”

“Ừm?” Diệp Thải Đường dừng lại.

Chỉ thấy Hạ Việt duỗi hai ngón tay, nâng cằm Diệp Thải Đường lên.

Toàn thân Diệp Thải Đường cứng đờ, hắn đang muốn làm gì vậy?