Mỗi một người phạm tội đều cảm thấy mình bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng phạm tội chính là phạm tội, cho dù nhà Lư Ngoại Bắc có tiền, thì ông ta cũng không thể có được bất cứ ưu đãi nào.
Thậm chí vụ án Lư Ngoại Bắc gϊếŧ Hà Thu Ninh cũng không xứng xuất hiện riêng lẻ ở Lục Phiến Môn.
Hạ Việt lạnh lùng nói: “Có phải Lâm Linh cũng do ngươi gϊếŧ không?”
Lư Ngoại Bắc giật mình, lắc đầu lia lịa: “Không phải, ta không gϊếŧ Lâm Linh. Bọn ta không thù không oán, sao ta có thể gϊếŧ nàng ấy được.”
Nhưng Lâm Linh cũng chết ở đình bát giác, cũng chết giống như Hà Ninh Thu.
Cuối cùng Lư Ngoại Bắc cũng thừa nhận: “Ta nghĩ, nếu Hà Ninh Thu và Lâm Linh chết giống nhau, các ngươi nhất định sẽ cho rằng cùng một người làm, sẽ tập trung vào hung thủ đầu tiên, sẽ không nghi ngờ ta.”
Chuyện này giống như phỏng đoán lúc trước của Diệp Thải Đường, một vụ bắt chước gây án điển hình.
Hạ Việt lại hỏi thêm vài câu, thấy Lư Ngoại Bắc thật sự hoàn toàn không biết gì về cái chết của Lâm Linh, sai người dẫn ông ta đi xuống.
Thật ra, chuyện chủ yếu hắn phải điều tra, chính là vụ án Lâm Linh bị gϊếŧ, bởi vì vụ án đó không tầm thường. Nếu chỉ là một Hà Ninh Thu, hoặc là một kẻ lang thang bị Đinh Lãng gϊếŧ chết, cũng không đủ để bước vào tầm mắt của Lục Phiến Môn.
Diệp Thải Đường đột nhiên nhớ đến lời Hạ Việt đã nói lúc trước.
“Ta nhớ đại nhân từng nói, vụ án của Lâm Linh không phải vụ án đầu tiên, còn có vụ án khác tương tự, là chuyện thế nào?”
Lúc trước Hạ Việt còn nói đưa ghi chép vụ án cho nàng, sau đó tối nào cũng có chuyện, bọn họ nhất thời quên mất chuyện này.
Hạ Việt đáp một tiếng, rồi bảo sư gia đi lấy ngay, chẳng mấy chốc, ông ấy đã cầm một cuộn ghi chép ố vàng đến.
Hạ Việt chắp tay sau lưng nói: “Bảy năm trước, cũng từng xảy ra một vụ án tương tự ở huyện Lưu Tông. Lúc đó có hai gia tộc tranh đoạt một nguồn nước, một Vương gia, một Chu gia, náo loạn ầm ĩ. Có một ngày mưa to gió lớn, trên một cây cổ thụ ở trung tâm nguồn nước, một hài tử của Vương gia bị treo cổ trên cái cây đó.”
Diệp Thải Đường cũng mở ghi chép ra, Hạ Việt nhất định đã từng đọc ghi chép này rất nhiều lần, những gì hắn nói căn bản cũng giống như nội dung ghi chép.
“Lúc đó, cũng có mười mấy người thôn dân có mặt, trong tầm mắt của mọi người, một dải lụa thắt lưng cũ bay trên không trung, cho dù hài tử có giãy giụa như thế nào, thì cũng không thoát được. Nhưng phía sau hài tử, lại không có bất cứ người nào.”
“Chỗ nguồn nước này chính là nơi giao nhau của hai con sông, giữa sông có một khối đất nhỏ, sau khi người của Vương gia thôn phát hiện tình huống này, bọn họ lập tức không để ý mưa gió xông đến, nhưng đã muộn rồi, hài tử bị siết chết ngay dưới mí mắt mọi người, còn hung thủ, thì bọn họ ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.”
Vậy thì về cơ bản cũng giống như tình hình lúc Lâm Linh chết. Khó trách Lục Phiến Môn đã tiếp quản vụ án này ngay khi mới xảy ra.
Diệp Thải Đường nói: “Vậy sau đó thì sao?”
Hạ Việt bất đắc dĩ nói: “Cho dù phát hiện người chết ở nơi nào, đều có thể nghi ngờ đối phương sinh hận vì thù. Nhưng lúc đó dưới mí mắt của mười mấy người, trong đó có một nửa người của Vương gia, một nửa người của Chu gia, trong tình hình như vậy, cho dù người của Vương gia có nghi ngờ hơn nữa, vậy thì cũng không thể nào nói chuyện này do Chu gia làm. Đương nhiên Chu gia nói chuyện cũng khó nghe, bọn họ nói Vương gia làm chuyện thất đức cho nên gặp báo ứng, ầm ĩ đến mức không thể can ngăn được.”
Bảy năm trước Hạ Việt vẫn chưa phải là bổ đầu, cho nên hắn không tham gia vụ án này, nhưng hắn nghe tiền bối kể, ông ấy nói đến mức lắc đầu thở dài.
“Quan phủ cũng rất xem trọng vụ án này, nhưng bọn họ điều tra rất lâu cũng không điều tra được chuyện gì, cũng không tra được thuật vu cổ trong Chu gia thôn.” Hạ Việt nói: “Đành phải xem vụ án này là huyền án, không giải quyết được gì.”
Vương Thống Nhất vỗ đùi nói: “Ôi trời ơi, đây chính là quỷ nước mà.”
Tất cả mọi người bị dọa giật cả mình, quay đầu nhìn hắn.
Vương Thống bị nhìn có chút ngượng ngùng, ngón tay gãi gãi sống mũi: “Chẳng lẽ không phải sao? Hai lần đều là mưa to gió lớn, hai lần đều ở bên mép nước, chẳng lẽ không phải quỷ nước à?”
Diệp Thải Đường trả lời hắn: “Vương ca nói rất đúng, nhưng chưa chắc là quỷ nước, nhưng nói không chừng chuyện này có liên quan đến mưa to gió lớn, gây án trong thời tiết như vậy, có điều kiện vô cùng có lợi.”
Có thể che khuất tầm mắt ở một mức độ nhất định, đánh lừa mọi người.
Hạ Việt gật đầu nói: “Năm đó ta không có mặt, hơn nữa vụ án đó còn liên quan đến tranh chấp giữa hai gia tộc, có rất nhiều người liên quan. Thật ra vụ án lần này đơn giản hơn rất nhiều, cho dù cộng tất cả những người có liên quan đến vụ án này lại, cũng sẽ không nhiều hơn số người trong một gia tộc.”
Hơn nữa vụ án vừa mới xảy ra, tất cả nhân vật manh mối đều còn đó, nhưng có thể bọn hắn còn đang lén lút trốn ở nơi nào đó, tạm thời vẫn chưa bị bọn họ phát hiện.
Dù sao thì Diệp Thải Đường có nguồn kiến thức liên quan không ai sánh bằng, nàng gõ ghi chép nói: “Ta cảm thấy quỷ nước cũng là một hướng suy nghĩ, đương nhiên ta không nói đến quỷ nước chân chính, ta đang nói người giống như quỷ nước vậy, khả năng bơi lội của tên hung thủ này nhất định rất tốt, ta không biết nguồn nước trong vụ án lúc trước như thế nào, nhưng mà hồ sen ở nhà cũ Mạnh gia, bây giờ lá sen đang tươi tốt, nếu có người trốn dưới nước, còn trốn trong thời tiết và hoàn cảnh như thế, thì có thể hắn sẽ không bị phát hiện.”
Diệp Thải Đường cảm thấy may mắn vì lúc đó nàng ở hiện trường, hơn nữa nàng còn là người xông đến đầu tiên.
Cho nên nàng có thể xác định, hoàn cảnh lúc đó thật sự rất hỗn loạn, mưa to gió lớn, lá sen lay động, lại có người chết ở trong đình.
Người ngoài cũng không dám đến gần, mặc dù nàng ở gần nhất, nhưng nàng sốt ruột muốn cấp cứu cho Lâm Linh, chờ đến lúc nàng xác định không thể cứu nàng ấy được nữa, khoảng thời gian từ khi Lâm Linh chết cho đến lúc này, cũng đủ để một người lặng lẽ trốn đi từ dưới hồ sen.
Còn chuyện phong tỏa, thì đó là chuyện sau khi người của quan phủ đến, thời gian ở giữa cũng đủ cho hung thủ chạy trốn rồi. Mà vì thời tiết lúc đó, cho dù có người toàn thân ướt đẫm mặc áo tơi đi trên đường, cũng tuyệt đối không khiến người nào nghi ngờ. Bởi vì tất cả mọi người đều như vậy.
Một người bơi lội rất giỏi, sức lực ra tay cũng rất lớn, đã từng đến huyện Lưu Tông, có thù oán với Mạnh gia hoặc Lư Ngoại Bắc, còn có một số thủ đoạn khá kỳ lạ.
Diệp Thải Đường gõ gõ trên mặt cuốn ghi chép, nàng nói với giọng nghiêm túc: “Các huynh nói xem, Kim Chính Lợi có biết bơi không?”
Không có gì ngạc nhiên khi Diệp Thải Đường vẫn luôn nghi ngờ Kim Chính Lợi, mặc dù ông ta không thu lợi trong chuyện này, nhưng những chuyện Kim Chính Lợi đã làm hoàn toàn không phù hợp với danh tiếng nhân phẩm của ông ta, một người xấu đột nhiên làm chuyện tốt, nhất định phải có nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi này.
Kinh thành không phải nơi nhiều nước, không ai biết rốt cuộc Kim Chính Lợi có biết bơi hay không.
Cũng may dưới tay Hạ Việt có nhiều người có thể dùng được.
“Chuyện này dễ thôi.” Hạ Việt nói: “Thử một lần sẽ biết ngay.”
Đáng thương cho Kim Chính Lợi, cũng không biết thế nào, ngày hôm đó khi ông ta đi ngang qua con mương nhỏ ở rìa thôn, con đường cho dù có nhắm mắt đi đường cũng sẽ không ngã kia, đột nhiên chân ông ta lại bị trượt, cứ vậy mà “thuận lợi” trượt xuống mương.
Chỗ mép nước chỉ cao đến khoảng bả vai, nhưng chỗ gần trung tâm một chút thì sâu bằng một người, người biết bơi chỉ cần đạp mấy cái ở trong nước thì có thể ổn định cơ thể. Nhưng người không biết bơi, thì nhất định phải kêu cứu mạng.
Hạ Việt chỉ muốn thăm dò Kim Chính Lợi một chút, đương nhiên không thể dìm chết ông ta được, thậm chí còn có người núp ở ven đường trông chừng, nếu ông ta giãy giụa vài cái rồi kêu cứu mạng, thì người đó sẽ nhanh chóng kéo ông ta lên.
Nhưng Kim Chính Lợi không kêu cứu mạng.
Thủ hạ trở về báo cáo: “Đại nhân, Kim Chính Lợi biết bơi, ông ta tự đạp chân vài cái, sau đó bơi vào bờ rồi.”