Chương 30: Quá khứ muôn màu muôn vẻ

Diệp Thải Đường đánh một dấu tích trên giấy.

Biết bơi.

Cảm giác Kim Chính Lợi cách hung thủ gần thêm một bước.

Hạ Việt ném ghi chép cho Lưu Sa: “Đi điều tra xem, bảy năm trước Kim Chính Lợi ở đâu, có từng đến huyện Lưu Tông hay không.”

Đột nhiên Diệp Thải Đường nói: “Mặc dù Kim Chính Lợi là người địa phương sinh ra lớn lên ở đây, nhưng mấy năm trước ông ta thường xuyên ra ngoài, đi mười ngày nửa tháng, thậm chí mấy tháng nửa năm cũng có, cũng chỉ có hai, ba năm này ông ta không mấy khi ra ngoài.”

Nàng và đại thẩm nhà bên cạnh nói chuyện lâu như vậy cũng không phải vô ích, ăn một miếng bánh bò, tìm hiểu tương đối chuyện của Kim Chính Lợi trong thôn. Nếu không phải nàng sợ trì hoãn quá lâu, nếu nàng còn ăn thêm một miếng bánh nữa, thì đại thẩm cũng sắp nói đến chuyện khóc lóc lăn lộn của ông ta lúc còn nhỏ rồi.

Hạ Việt trầm ngâm: “Muốn điều tra chuyện bảy năm trước Kim Chính Lợi có ra ngoài hay không, thì cũng dễ thôi. Nhưng muốn điều tra chuyện bảy năm trước, Kim Chính Lợi có từng đến huyện Lưu Tông hay không, e rằng phải đến đó điều tra mới được.”

Hàng xóm của Kim Chính Lợi cùng lắm chỉ biết ông ta ra ngoài, chứ không biết ông ta đi đâu. Huống hồ thời gian đã cách bảy năm, trừ phi Kim Chính Lợi là người mỗi lần đi đến nơi nào, thì cũng mua đặc sản nơi đó để tặng quà xung quanh, nếu không thì hàng xóm hoàn toàn không thể biết chuyện ông ta đã đi đâu.

Huyện Lưu Tông cách kinh thành cũng không xa cho lắm, đi về cũng chỉ là chuyện hai ba ngày, bọn họ lập tức tìm Tạ Chỉ vẽ chân dung Kim Chính Lợi giao cho Vương Thống, dẫn người cầm hình đi nghe ngóng.

Thời gian bảy năm, thì có sự khác biệt lớn giữa ba tuổi và mười tuổi, nhưng bốn mươi năm mươi tuổi thì trên cơ bản không có gì thay đổi. Cho dù lúc trước Kim Chính Lợi dùng tên giả, nhưng nhiều thôn dân như vậy thì cũng nhất định có người đã từng gặp ông ta.

Tạ Chỉ không nghiêm túc như Hạ Việt, lúc hắn nói chuyện luôn mỉm cười, lại có tình bằng hữu cùng ăn riêng bánh bò với Diệp Thải Đường, cho nên khi thấy nàng thì đôi mắt hắn sáng bừng lên.

“Tiểu Diệp thay y phục mới rồi à?” Tạ Chỉ quan sát một chút: “Y phục này đẹp đó, chất liệu vải thoải mái, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, màu sắc cũng khiến muội trông trắng nõn hồng nhuận hơn rồi.”

Có cô nương trẻ tuổi nào không thích người khác khen mình xinh đẹp đâu, huống chi người khen ngợi mình còn là một công tử trẻ tuổi tuấn tú.

Cho dù năm năm nay trái tim Diệp Thải Đường phẳng lặng như nước, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui mừng vì lời khen ngợi của Tạ Chỉ.

Vì thế Diệp Thải Đường rót cho Tạ Chỉ một ly nước.

Nhưng ngay sau đó Tạ Chỉ lại nói: “Bộ y phục rách nát kia của muội nên vứt đi từ sớm mới phải, tốt xấu gì muội cũng là người của Hạ đại nhân trong Lục Phiến Môn, mặc một bộ y phục đầy mảnh vá đi theo sau lưng Hạ đại nhân, người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng muội đuổi theo Hạ đại nhân để ăn xin đó chứ.”

Ly nước mắt thấy đã sắp đưa đến tay Tạ Chỉ, mà Tạ Chỉ cũng đã đưa tay ra nhận lấy, nhưng khi Diệp Thải Đường nghe thấy hai chữ ăn xin, nàng nhanh nhẹn thu tay về tự uống một ngụm.

Chỉ để lại Tạ Chỉ vươn tay, cô đơn đứng trong gió làm động tác níu giữ.

Thật đúng là bình nào mở không được thì lấy bình đó, Diệp Thải Đường nghiêm mặt nói: “Trời không còn sớm nữa, Tạ công tử làm xong việc rồi thì nhanh chóng trở về đi, buổi tối đi đường cẩn thận kẻo bị ngã đó.”

Lòng nguyền rủa rất rõ ràng.

Tạ Chỉ mơ hồ cảm nhận được oán khí của Diệp Thải Đường, nhưng hắn không hiểu cho lắm.

Hắn lặng lẽ hỏi Lưu Sa: “Ta chỉ đùa thôi mà, Tiểu Diệp cũng không phải người nhỏ mọn, sao muội ấy lại tức giận rồi?”

Chẳng lẽ Diệp Thải Đường thật sự từng đi ăn xin, chọc vào chỗ đau của muội ấy rồi à?

Chắc không phải đâu, nhìn Diệp Thải Đường đối nhân xử thế bình tĩnh ung dung, nói thế nào cũng là người có xuất thân tốt, nàng tuyệt đối không phải người sống cuộc đời thấp kém, cúi đầu khom lưng.

Khí chất sẽ không gạt người.

Vẻ mặt của Lưu Sa cũng hơi cứng đờ, đột nhiên hắn nhớ đến ngày Diệp Thải Đường vừa đến, mình còn suýt chút nữa vui vẻ chạy đi lấy bát vỡ, hắn bỗng toát mồ hôi đầy đầu.

Cũng không biết Diệp Thải Đường có nguyền rủa mình ở trong lòng hay không, tối nay mình cũng phải đi đường cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.

“Ngươi nói một cô nương đi ăn xin, cô nương đó có thể không tức giận à?” Lưu Sa đáp qua loa: “Chẳng lẽ cô nương cũng giống như ngươi, da mặt dày như vậy?”

“Ồ.” Tạ Chỉ nghe xong gật đầu, hình như cũng có lý.

Hạ Việt không sợ đi đường vấp ngã, cũng chẳng sợ gì cả, hắn vừa nhìn Tạ Chỉ vẽ chân dung Kim Chính Lợi, vừa nói: “Tiểu Diệp à.”

“Đại nhân?”

Hạ Việt nói: “Hai bộ y phục của muội...”

Hồi chuông cảnh báo lập tức vang lên trong lòng Diệp Thải Đường, đồng thời nàng cũng quyết định nếu Hạ Việt dám nói mười lượng bạc trừ vào tiền công, nàng cũng dám lập tức cởi ra ném vào mặt hắn.

Hạ Việt nói: “Muội mặc bộ y phục này đẹp lắm, muội cứ mặc đi, xem như quà gặp mặt ta tặng muội.”

Lúc này Diệp Thải Đường mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng lập tức rót cho Hạ Việt một chén trà.

“Cám ơn đại nhân, đại nhân uống trà.” Nụ cười của Diệp Thải Đường ấm áp như mùa xuân, sau đó quay đầu lại: “Ủa, Tạ công tử còn chưa vẽ xong à?”

Sự ghét bỏ thể hiện rõ trong lời nói.

Trong lòng Tạ Chỉ ngập tràn nước mắt, hắn do dự một chút nói: “Diệp cô nương, thật ra là như vậy, lúc trước ta từng đi ăn xin, cho nên khi nói chuyện khó tránh khỏi thích nhắc đến chuyện quá khứ. Nếu như khiến cô nương hiểu lầm, ta ở đây xin lỗi cô nương, cô nương đại nhân có đại lượng, nhất định đừng chấp nhặt với ta.”

Mặc dù Tạ Chỉ chỉ là tiên sinh phong thủy, nhưng hắn ôn hòa nhã nhặn, ngũ quan đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, ấn tượng của Diệp Thải Đường đối với hắn cũng không tệ lắm.

Diệp Thải Đường khoan dung nói: “Không sao, anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp phạm kỵ, thì đều không sao cả.”

Trong lý lịch cuộc sống muôn màu muôn vẻ của Tạ Chỉ, từ đó có thêm một chuyện ăn xin này.

Không thể không nói, Tạ Chỉ vẽ đẹp hơn sư gia của Lục Phiến Môn rất nhiều, cũng chỉ là vài nét bút, một Kim Chính Lợi sống động như thật đã hiện ra trên giấy.

Vương Thống cất tờ giấy vẽ đi, gọi hai người đi cùng, Hạ Việt lại dặn dò vài câu, bảo hắn sáng mai xuất phát.

Dặn dò Vương Thống xong, hắn lại dặn dò Diệp Thải Đường: “Muội cũng ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta cũng ra ngoài một chuyến.”

Diệp Thải Đường vội hỏi: “Đi đâu vậy?

Làm việc trong Lục Phiến Môn, nàng đã sớm nghĩ đến chuyện ra ngoài làm việc, nhưng vụ án của Lâm Linh còn chưa phá, bọn họ còn đi đâu nữa?

Hạ Việt nói: “Đi bái phỏng một vị đại sư.”

Tạ Chỉ xen vào: “Sư phụ của ta.”

Tám chín phần mười cũng là một tiên sinh phong thủy.

Hạ Việt giải thích: “Sư phụ Tạ Chỉ, là phong thủy tiên sinh vô cùng nổi tiếng, Hải Vọng Thiên, ông ấy tinh thông các loại bí tịch giang hồ. Sau khi rửa tay gác kiếm thì sống ở biệt viện ngoại ô kinh thành, không gặp người ngoài nữa. Lần này, nhờ Tạ Chỉ làm người trung gian, cho nên ông ấy đồng ý gặp mặt chúng ta một lần. Muội không thấy hung thủ treo cổ người bị hại đến chết giữa không trung à, nếu có bí tịch âm quỷ gì đó, có lẽ Hải tiên sinh cũng biết được một hai.”

Nghe có vẻ rất lợi hại, Diệp Thải Đường không nhịn được mà nhìn về phía Tạ Chỉ.

Tạ Chỉ vừa muốn tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa muốn khiêm tốn, hai loại tâm trạng trái ngược mâu thuẫn lẫn nhau, khiến vẻ mặt của hắn lúc này rất kỳ lạ.

Diệp Thải Đường thầm nghĩ, Tạ Chỉ còn là một danh môn cao đồ, khó trách thái độ của Hạ Việt đối với Tạ Chỉ không giống bình thường.

Tạ Chỉ nhìn sắc mặt Diệp Thải Đường thay đổi, thầm nghĩ chắc lúc này nàng đã nhìn hắn bằng con mắt khác rồi phải không, còn chưa nghĩ xong, hắn đã nghe Diệp Thải Đường nói.

“Vậy lúc nãy huynh nói mình đi ăn xin, là gạt ta sao?”

“...” Sắc mặt kiêu ngạo tự hào của Tạ Chỉ lập tức cứng đờ, hắn khựng lại một lúc rồi mới nói: “Không có, ta đến trước cửa nhà sư phụ xin ăn, ông ấy thấy ta đáng thương, cho nên mới thu ta làm đồ đệ.”

Trong một biệt viện ở ngoại ô kinh thành, lão tiên sinh phong thủy tóc bạc khuôn mặt hồng hào bói một quẻ cho tiểu đồ đệ mình yêu thích nhất.

Sau đó ông ấy vuốt râu, thở dài một hơi.