Chương 23.2

“Các hạ sao không lên như diều gặp gió?”

“Nói tiếng người!”

“Người này, trình độ ngữ văn sao có thể thi được?”

“Vậy thành tích toán học của cậu còn không chọc tức thầy giáo dạy toán sao?”

Cách một kệ sách, hai người nữ sinh dỗi nhau mấy câu, Lục Thâm vốn dĩ ngại nói nên lặng lẽ rời đi, bỗng nghe thấy giọng nữ hoạt bát hỏi: “Cậu cảm thấy lần trước kiểm tra Lục Thâm thế nào?”

Một giọng nói nữ khác không chút do dự đáp: “Cậu ta quá nguy hiểm.”

Lục Thâm đang bước chân lại nhăn mặt dừng lại, muốn nghe nữ sinh kia đánh giá thế nào về anh.

“Sao lại nguy hiểm, cậu cùng cậu ấy cũng không thân.”

“Lỗ Tấn tiên sinh đã nói qua người học tốt toán học thường không dễ trêu vào.”

“...Ôn Dư cậu có xấu hẩu hay không vậy.”

“Không.”

Không biết vì sao Lục Thâm sinh ra cảm giác tò mò, sách trên tay anh sớm đã khép lại, trong miệng nhẹ nhàng nói: “Ôn Dư?”

Thật ra khúc nhạc dạo này anh cũng không để trong lòng, nhưng vài ngày sau anh lại lần nữa đi đến văn phòng làm cu li, gặp gỡ thầy Lý đang dạy dỗ người khác.

“Ôn Dư em nói thành tích này sao lại vào được trường Tam trung Giang?”

“Bởi vì từ xưa đến nay kỳ thi toán học đơn giản nhất.”

“...Thầy nói có lý.”

Giọng nói nữ sinh nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng, anh nhìn lại phía sau, thấy trước mặt lão Lý là nữ sinh mặc đồng phục lớp 10. Nữ sinh ăn mặc dáng vẻ đều rất ngoan ngoãn, chỉ là từ trong miệng nói ra lại khiến người khác tức chết không đền mạng.

Lão Lý không làm nữ sinh ngoan ngoãn nhận sai, ngược lại chính mình bị tức chết, ông thở phì phò duỗi tay cầm lấy bình giữ ấm uống mấy ngụm trà.

Lục Thâm nghĩ, đứng dậy cầm bảng thống kê dạo gần bàn làm việc lão Lý, “Lõa Lý, em đã chuẩn bị xong.”

“Ừm, phiền toán em rồi.” Lục Thâm làm việc thầy Lỹ vẫn luôn yên tâm, ông cũng không kiểm tra mà đặt ngay trên bàn làm việc.

Tầm mắt Lục Thâm nhìn về phía bàn làm việc đảo qua, thấy rõ bài thi toán đề rõ họ tên.

Lớp 10-5, Ôn Dư.

Không biết vì sao, số lần Ôn Dư xuất hiện trong tầm mắt anh tương đối nhiều. Buổi sáng sẽ nhìn thấy cô ở bên ngoài trường mua bữa sáng, ra chơi sẽ thấy cô đi ngang qua, còn cô thường xuyên ghé qua quầy ăn vặt của dì bán hàng mua trà sữa. Ngay cả văn phòng toán học cô cũng trở thành khách quen, nghe thấy cô không biết xấu hổ đi theo lão Lý ngụy biện, ra văn phòng rồi lại thấy cô cầm bài thi dựa vào lan can thở dài.