Chương 15.2

Cô vốn dĩ không muốn nghe nhưng đối phương kiên trì không ngừng gọi, cô đành phải ấn xuống nút nghe máy mở miệng trước: “Tôi là Ôn Dư, Hướng Tinh hiện tại đang tham gia thi đấu.”

Bên kia di động yên lặng một lúc, một âm thanh từ tính vang lên: “Tôi ở trường học các cô, hai người đang ở đâu?”

Tần Phục Lâm không phải học sinh trường các cô, anh ta hẳn là trà trộn tiến vào? Ôn Dư có chút nghi ngờ nhưng vẫn đem vị trí nói cho anh ta.

Một lát sau cô đã biết Tần Phục Lâm vào bằng cách nào, anh ta mặc quần áo đồng phục lớp 10 trường Giang Tam, Ôn Dư nhìn anh ta hơi gật đầu: “Trường học anh hôm nay không có lớp sao?”

“Trốn học.” Tần Phục Lâm vân đạm phong khinh nói, ánh mắt chăm chú nhìn con rùa đen Hướng Tinh đang chạy trên đường băng.

Ôn Dư cảm thấy có chút không ổn, Hướng Tinh vừa chạy đến vị trí bọn họ, cô ấy hứng phấn nhìn bọn họ vẫy tay, cả người giống như tiêm máu gà bắt đầu bước chân chạy nhanh hơn.

Tần Phục Lâm nhìn bóng dáng tinh thần phấn chấn bồng bột kia của Hướng Tinh nhẹ nhàng chậc một tiếng, quay đầu hỏi: “Còn mấy vòng nữa?”

“Còn hai vòng.” Ôn Dư đem đồ vật trong tay đưa cho anh ta, “Anh đi cổ vũ Hướng Tinh đi, tôi không đi nữa.”

Tần Phục Lâm nhạn đồ vật đi đến điểm chờ Hướng Tinh, cô đứng tại chỗ một lúc lâu nhìn thấy bạn tốt chạy qua vạch đích, một đầu đâm vào lòng ngực thiếu niên. Thiếu niên cao lớn vững vàng ôm lấy cô ấy, đỡ cô ấy đi thong thả, giảm bớt cảm giác choáng váng.

Ôn Dư chống cằm ở lan can nhìn bọn họ, cô là người chứng kiến quá trình yêu đương của Hướng Tinh và Tần Phục Lâm. Cô vẫn luôn cho rằng tình yêu của bọn họ là lâu ngày sinh tình nhưng cô cùng Lục Thâm mới quen biết năm này cứ thế mơ mơ màng màng đi đến mối quan hệ này, hơn nữa ngay cả chuyện của anh, cô cũng mơ hồ từ chỗ Hướng Tinh mới biết được.

Cho nên mối quan hệ của cô với Lục Thâm thật sự là tình yêu sao?

“Tiểu Ngư, tớ sẽ giành giải nhất!”

Ôn Dư định thần lại, nhìn Hướng Tinh vẫy tay nhảy loạn. Cô ấy giống như đã quên mất mình vừa chạy 3000m xong, nhảy nhót hai cái chân đã mềm nhũn xíu chút nữa ngã xuống, cũng may Tần Phục Lam bên cạnh tay mắt nhanh lẹ đỡ lấy.

Cô không muốn làm bóng đèn nên cúi đầu nhìn vào di động gửi tin nhắn cho Hướng Tinh, xoay người rời đi, kết quả bên cạnh có một cánh tay kéo cô vào một góc khuất.

“Anh. . .” Ôn Dư ngẩng đầu thấy người kéo, lời mắng chửi ban đầu định nói ra bị nghẹn trong cổ họng.

“Không nghĩ là anh?” Lục Thâm đè người lên cây, duỗi tay vén mái tóc ra sau.

Ôn Dư khó khăn giữ lấy tay anh: “Bạn học Lục, tôi cảm thấy chúng ta nên cho nhau thời gian bình tĩnh lại.”

Xưng hô biến thành ‘bạn học Lục’, ngày hôm qua Lục Thâm bị cô đơn phương cắt đứt liên lạc chọc cho tức giận, cả đêm suy nghĩ lý do vì sao, lúc này anh bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”

“Lục Thâm, anh không hiểu rõ tôi, tôi cũng không hiểu rõ anh, chúng ta. . .”

“Em cảm thấy chúng ta không hợp nhau?”

Lục Thâm đánh gãy lời cô nói, cười như không cười. Ôn Dư lập tức cảm thấy mình cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống nhưng lời cô đã nói ra, chỉ có thể căng da đầu gật đầu.

“Vậy được, chúng ta cùng đi tìm hiểu.”

“Hả???”

Lời của tác giả: Khúc nhạc dạo vang lên rồi nhưng chúng ta tuần sau lại gặp lại.