Chương 15.1

Lục Thâm cảm thấy kỳ quái, anh tham gia thi chạy tiếp sức 400m trở về, Ôn Dư lại bắt đầu trốn tránh anh? Anh gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không trả lời, cố tình cô đi theo Hướng Tinh thì chính là cùng bạn học, anh lập tức nghĩ muốn đem người kéo đến đây hỏi một chút cũng không được.

Ngày đại hội thể thao kết thúc thuận lợi, tiết tự học buổi tối cũng trở thành thời gian rảnh. Lục Thâm ngồi ở vị trí mình có chút bực bội nhìn di động, Tống Trường Minh từ cửa sau phòng học sau quay về chỗ mình ngồi, “Tớ vừa mới thấy tiểu cá vàng nhà cậu bị nam sinh lớp 10 ngăn cản thổ lộ. . .”

“Rầm ---”

Nghe được tiếng vang bạn học khác quay đầu chỉ nhìn thấy bóng người Lục học thần chạy đi, Tống Trường Minh xấu hổ cười: “Mọi người tiếp tục đi.” Nói xong anh ta cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Thâm đứng ở cửa lớp 11-2 cúi đầu ấn di động.

“Cậu đừng tìm, cô ấy đeo cặp sách đi hướng cổng trường, đoán chắc xin nghỉ về nhà.” Tống Trường Minh lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thâm ăn mệt, lần đầu trải nghiệm cuộc đời.

Thật sự tốt lắm, anh gọi cho Ôn Dư nhưng điện thoại không nhấc máy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười âm trầm. Tống Trường Minh thấy Lục Thâm biến sắc toàn quá trình, yên lặng ở trong lòng cho Ôn Dư lý do.

“Hắt xì.” Ngồi trên xe buýt Ôn Dư bất ngờ hắt xì, cô xoa nhẹ mũi, rõ ràng thời tiết đang nắng nóng như vậy sao lại thấy sau lưng rét run lên.

Buổi sáng đại hội thể thao hôm sau chính là hạng mục chạy, Ôn Dư cùng bạn học chào hỏi đi theo Hướng Tinh đến kiểm tra chỗ.

Hướng Tinh chạy 3000m nên thay quần đùi đứng ở vạch xuất phát làm khởi động, “Tớ chạy xong 3000m này cuối tuần chắc không xuống được giường mất.”

Ôn Dư cầm quần áo Hướng Tinh trên tay còn có khăn lông, nước đứng ở một bên, “Vậy cậu không cần cùng Tần Phục Lâm cuối tuần ra ngoài nữa.”

Hướng Tinh chột dạ quay mặt đi tiếp tục làm động tác khởi động, “Ai nha, tớ thật sự tay già chân yếu.”

“Nhưng mà cậu không phải đã cùng anh ta làm rồi chứ?” Ôn Dư mắt sắc nhìn xương quai xanh Hướng Tinh có dấu ấn ký nhưng nhàn nhạt.

Ôn Dư nói một chút đã kí©h thí©ɧ Hướng Tinh, cô ấy đỏ mặt nên vội vàng nói: “Ôn Dư sao cậu lại nói như vậy!”

Đừng quên cậu trước kia xem phim cấm, Ôn Dư lười bổ dao, chỉ vào chỗ xuất phát chạy nói: “Đến lượt cậu.”

Hướng Tinh nhìn cô lè lưỡi, xoay người chạy đến chỗ xuất phát. Cô ấy vừa rời đi không bao lâu, trong di động bắt đầu rung lên, Ôn Dư lấy ra nhìn đã thấy tên ‘yêu thương’ gọi điện.