Chương 2.1

Mọi người đều nói ở trung học Giang Tam này Lục Thâm chính là đại thần còn với ban khoa học tự nhiên hắn chính là học bá không ai không biết, cộng thêm việc anh có khuôn mặt trời ban, trong trường không ai là không thích hắn, nữ sinh theo đuổi anh có thể xếp thành hàng. Ôn Dư lúc học trung học phổ thông đã nghe qua vị đại thần này, cho dù sau này theo học khoa văn cũng thường xuyên nghe bạn học thảo luận về Lục Thâm ở ban khoa học tự nhiên. Hơn nữa cô có bạn thân Hướng Tinh học cùng khoa với Lục Thâm, cô ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một đám nữ sinh vây quanh Lục Thâm.

Ngày thường chẳng qua là bèo nước gặp nhau, hiện tại anh bị nữ sinh cởi áo tỏ tình bị cô bắt gặp, Ôn Dư cho rằng anh đến đây là để bịt miệng cô nên vội vàng lắc đầu: “Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

Nhưng dường như Lục Thâm không nghe thấy, kề lông mày sát vào mặt cô: “Nhưng tôi nhìn thấy cô ló đầu ra.”

Ôn Dư tựa vào cửa sổ không thể lùi lại, Lục Thâm còn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thẳng đến khi hơi thở hai người giao nhau hắn mới dừng lại, một tay chống vào bên cạnh khuôn mặt cô trên cửa sổ cúi đầu nhìn.

“Nếu cô đem chuyện này truyền ra ngoài liền không tốt.” Lục Thâm nói, trong mắt hiện lên 1 tia ý vị không rõ ý cười, “Không bằng chừa lại một chút chứng cứ.”

“Hả?” Ôn Dư còn chưa hiểu được ý tứ của anh, Lục Thâm lại dùng hành động giải thích, anh cúi đầu cắn một ngụm ở cổ cô, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng ma sát.

Ong--------

Tôi là ai, đây là đâu, tôi muốn làm cái gì? Ôn Dư bị Lục Thâm làm cho hồn bay phách lạc, chỉ có thể nhìn anh không nói thành lời.

“Cô nhìn xem, đây không phải là chứng cứ sao.” Lục Thâm hất điện thoại về phía Ôn Dư, ba hồn bảy vía cuối cùng cũng bị tấm hình trên điện thoại kéo về.

Bức ảnh có lẽ được chụp trong lúc cô không chú ý, trong ảnh Ôn Dư bị một nam sinh trước mặt đè ở cửa sổ cắn cổ, mặt đỏ tai hồng, như thế nào cũng không xóa hết được ái muội.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, một tay túm lấy áo sơ mi của người trước mặt, tay còn lại định giật lấy điện thoại, nhưng Lục Thâm cao 1m8, anh chỉ cần duỗi tay ra sau đã khiến Ôn Dư không với tới. Cô cũng không nhanh chóng bỏ cuộc, kiễng chân lên cố gắng giật lấy điện thoại nhưng lại không nhận ra mình đang treo trên người Lục Thâm không ngừng cọ xát lên xuống.

Mới tháng mười, Ôn Dư mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh mỏng manh rộng rãi, ánh mắt Lục Thâm tối sầm, nắm lấy tay cô. Hai người thay đổi tư thế, Lục Thâm ở trên cô.