Chương 1

“. . . Em thật sự thích anh, anh có thể nhìn em được không?”

Đôi trai gái đang tỏ tình bên ngoài đã cọ xát mấy phút rồi, cô tránh ở bức màn dày nặng cũng không dám hó hé, chỉ có thể cứng đờ dựa vào cửa sổ che dấu, không ngừng nói với bản thân chờ một chút thôi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ không vì một bữa ăn mà trở lại phòng thí nghiệm cũ, cho dù mất tiền mua thẻ ăn mới, cô cũng không nên quay trở lại tìm.

Quay lại thời gian mười năm phút trước.

“Ôn Dư, hôm nay cậu muốn ăn cái gì?”

Người bị gọi là Ôn Dư ngẩng đầu, cô cau mày nói: “Tớ tìm không thấy thẻ cơm, hôm qua mới tớ tính còn 100 tệ.”

“Thẻ cơm của cậu có phải bị rơi trong phòng thí nghiệm hóa học không?”

Ôn Dư ‘a’ một tiếng, vỗ trán, nhớ đến vừa mới ở phòng hóa học thí nghiệm, “Có khả năng, các cậu đi ăn cơm trước đi, tớ đi một chuyến đến phòng thí nghiệm tìm xem.”

Phòng thí nghiệm hóa hoạc ở khu dạy học cũ, nơi này không có văn phòng, ngoại trừ bình thường tiết học hóa học còn lại không có người, ngay cả thầy cô giáo cũng đến ít. Cũng may cửa phòng thí nghiệm không khóa, cô đẩy cửa đi vào, đi đến phòng học cuối cùng mình vừa ngồi học mới tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.

Phòng hóa học có rèm cửa dày và mờ đυ.c, cô không bật đèn khi bước vào, cô nhìn xuống ánh sáng xuyên qua rèm cửa, nhưng tìm xung quanh mãi quanh bàn thí nghiệm và ngăn kéo cũng không tìm thấy thẻ ăn. Ngay khi cô định từ bỏ thì khóe mắt liếc nhìn thấy thứ gì đó bị che bởi tấm rèm cạnh sàn, cô kéo rèm ra liền nhìn thấy thẻ ăn yên lặng nằm trên mặt đất.

Cô ngồi xổm xuống nhặt lên lau sạch bụi bẩn, thời điểm chuẩn bị đứng dậy liền nghe thấy cửa phòng thí nghiệm đẩy ra, còn có một giọng nữ hoạt bát: “Em đã nói nơi này không có người.”

Ôn Dư bị dọa theo bản năng chui vào bên trong bức màn, phản ứng lại cô mới thấy mình trốn trong đây làm gì phải nhanh chóng chạy ra ngoài, một giọng nam lạnh nhạt đột nhiên vang lên: “Cô gọi tôi đến đây làm gì?”

“Anh biết rõ em gọi anh đến đây vì sao, chẳng lẽ anh đối với em không có ý gì sao?”

Cái này không cần suy nghĩ nhiều, cô thu lại hoạt động chân, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đi rất nhiều, sợ bị người bên ngoài phát hiện. Nam sinh lúc lâu cũng không nói nữa, Ôn Dư kìm nén không được lòng tò mò đem bức màn vén lên, lặng lẽ ló ra nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục học sinh, váy ngắn, cặp đùi trắng nõn của cô ta lộ ra ngoài, còn nam sinh thì gục đầu xuống dựa vào bục giảng sau lưng, cô không nhìn thấy khuôn mặt.

Ban đầu cô cho rằng lần này cứ như vậy mà kết thúc, bỗng nhiên nữ sinh cởϊ áσ sơ mi trên người, nửa thân trên trần trụi: “Em thật sự thích anh, anh có thể nhìn em được không?”

Hiện tại người tỏ tình đều mạnh mẽ như vậy sao, cô bắt lấy bức màn trừng to đôi mắt, nhưng không nghĩ đến nam sinh lúc này ngẩng đầu lên, cô đúng lúc đôi diện với tầm mắt nam sinh. Cô bị dọa lập tức buông tay ra, trốn sau bức màn, không dám nhìn lén.

“Tôi đối với cô không có hứng thú.”

Một cô gái trần trụi tỏ tình với bạn, nhưng bạn lại nhìn một cách hờ hững, càng so càng đả thương người khác sao? Đáng tiếc Ôn Dư bây giờ một chút cũng không đau lòng cho nữ sinh, cô nghĩ đến mình có phải bị nam sinh phát hiện ra rồi không, bản thân ngồi lâu chân cũng tê dại, cô sắp chống đỡ không được rồi.

Nữ sinh bị lời nói nam sinh chọc giận, mang theo tiếng nức nở mắng: “Anh là đồ hỗn đản!” Khẩn trương chạy đi.

Phòng học an tĩnh một lúc, nhưng trong dự đoán không có tiếng mở cửa vang lên, ngược lại tiếng bước chân hướng đến chỗ cô trốn càng ngày càng gần, Ôn Dư không khỏi khẩn trương nhìn chằm chằm bức màn trước mặt, ngừng thở.

“Ba ---”

“Nhìn vui vẻ sao?”

Bức màn trước mặt đột nhiên bị kéo ra, một thân ảnh cao lớn bao trùm lấy cô, Ôn Dư ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt ở khoảng cách gần, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình sắp kết thúc rồi, cô chưa bao giờ nghĩ Lục Thâm lại là người nữ sinh kia cởϊ áσ tỏ tình, cũng không thể tưởng tượng được vị học thần trung học Giang Tam này lại đổ cô.