Chương 29: Có phải hắn hay không? ❄

Editor: Cindy

Buổi sáng hôm sau Lục Dục Chi có lịch trình hoạt động, không thể đưa Lục Chi đến trường học.

Nấu bữa sáng xong cho Lục Chi, viết một tờ giấy nhớ để lại, vội vàng ra cửa.

Lục Chi bởi vì bài viết xấu hổ tra tấn đến nửa đêm, nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, khó khăn lắm trời gần sáng mới chợp mắt được.

Tỉnh dậy phát hiện Lục Dục Chi đã ra ngoài, vừa thấy may mắn vừa buồn bã.

Rầu rĩ không vui một mình ngồi xuống bàn, ăn sáng, ăn xong tiến vào phòng bếp mới phát hiện Lục Dục Chi để lại một tờ giấy nhắn cho cô, dán ở trên tủ lạnh.

Ngòi bút sắc bén mạnh mẽ có lực, chữ viết trên giấy nhớ rồng bay phượng múa.

【 Anh đi làm việc trước, rất xin lỗi không thể đưa Chi Chi đến trường học. Hy vọng Chi Chi có thể tha thứ cho anh, anh vĩnh viễn yêu em. Chi Chi ngoan, bất luận phát sinh chuyện gì, đều phải tin tưởng anh. 】

Lục Chi xòe tay sờ từng chữ, đầu ngón tay dừng ở hai chữ 【Yêu em】vài giây, đầu quả tim lan tràn đầy mật ngọt, vui sướиɠ.

Cô mỉm cười, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc bừng sáng rực rỡ.

Tờ giấy nhỏ kia được Lục Chi đặt vào trong hộp bảo vật trân quý, xếp cùng với những mảnh giấy nhớ khác mà trước kia Lục Dục Chi lưu lại, được cô xếp gọn gàng cẩn thận từng tờ.

*

Buổi sáng có tiết học, Lục Chi phải trở về KTX cất đồ trước.

Bởi vì cô trực tiếp đi từ nhà đến KTX sau đó mới tới giảng đường, nên tốc độ so với mấy người Ôn Điềm chậm hơn, cất đồ xong tới thẳng phòng học thì đã vào giờ học. Ôn Điềm giúp cô giữ chỗ, toàn bộ thành viên cùng phòng KTX ngồi thành một hàng.

Ôn Điềm vẫn còn nói xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua gửi nhầm tin nhắn, kỹ thuật diễn của Lục Chi không tốt, ánh mắt nhìn chằm chằm sách vở trong tay, tùy ý lật mở, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt hạnh nhân mở to, tò mò nhìn Ôn Điềm: "Không sao a, cậu đã gửi cái gì nha, mà lo lắng như vậy?"

Lúc này Ôn Điềm mới cảm thấy mình đã quá khẩn trương, đầu óc tràn đầy câu chữ đen tối trong bài viết. Ngay sau đó đôi tay duỗi thẳng, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Không... Không có gì, ha ha ha, thầy giáo tới, không nói nữa!"

Lục Chi hiểu rõ cười cười, chuyên tâm vào học tập, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mắn Ôn Điềm không phát hiện cô hơi mất tự nhiên.

Chờ tiết học kết thúc, Lục Chi đã bị một người ngăn chặn ở cửa phòng học.

Người tới hai mắt đỏ bừng, dưới mắt có một mảnh màu xanh, môi trắng bệch, mặt tiều tụy hốc hác, trên người vẫn còn mấy chỗ quấn băng gạc, vô cùng chật vật.

Lục Chi trợn hai mắt, không thể tin nhìn hắn.

"Trình Thịnh, anh?"

"Chi Chi, anh có việc tìm em." Người tới chính là bạn trai của Lục Chi, Trình Thịnh. Bởi vì bảy ngày không liên lạc được với Lục Chi, cũng không biết địa chỉ nhà Lục Chi, thậm chí không giữ mặt mũi đi tìm bạn bè của Lục Chi xin phương thức liên hệ vẫn không được. Bởi vậy lúc này mặc kệ miệng vết thương đau đớn, hắn ta chạy từ bệnh viện đến thẳng đây, chặn đường Lục Chi.

Nhóm người Ôn Điềm nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Trình Thịnh, liếc nhìn Lục Chi, rất biết ý tứ rời đi trước.

Phòng học lớn như vậy, rất nhanh chỉ còn hai người Lục Chi và Trình Thịnh.

Lục Chi rất xấu hổ, nếu không phải bị Trình Thịnh chặn đường, cô cũng đã quên mất bản thân có người bạn trai trên danh nghĩa này.

Trình Thịnh nhẫn nhịn hết lễ Quốc Khánh, đã sớm không kìm nén được nội tâm hoảng loạn, nhìn thẳng đôi mắt Lục Chi, đôi môi run rẩy hỏi: "Vì sao chặn số anh?"

"A? Em không có a?" Lục Chi nghi hoặc lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm dãy số của Trình Thịnh trong WeChat, không ngờ đã sớm bị người nào đó lén lút xóa, Lục Chi dĩ nhiên không thể tìm ra được.

Trình Thịnh thấy vậy, nghĩ đến bản thân phải một mình nằm ở trong giường bệnh, bạn bè đến thăm không có Lục Chi, phát hiện tin nhắn gửi cho Lục Chi cũng chưa được hồi đáp, thậm chí đến cuối cùng thử gửi tin nhắn lại cũng biến thành dấu chấm than.

Đối mặt với bạn bè vô tình hay cố ý dò hỏi, mặt Trình Thịnh dửng dưng, nói thẳng bản thân không nỡ để cho bạn gái nhỏ vất vả chăm sóc, đã nhắc nhở cô về nhà nghỉ ngơi sớm, xây dựng hình tượng bạn trai tốt ở bên ngoài.

Hắn ta dùng thứ cảm giác hư vinh giả tạo để chống đỡ trên giường bệnh, hắn ta tự an ủi hết lần này đến lần khác, kiểu con gái như Lục Chi rất dễ gạt, sẽ không phát hiện điều gì.

"Chi Chi, bảy ngày qua anh không tìm thấy em, vô cùng lo lắng cho em, nếu không phải bác sĩ nói mấy ngày hôm trước anh chỉ có thể nằm dưỡng bệnh trên giường, anh hận không thể bay đến bên cạnh em." Trình Thịnh khống chế biểu tình trên mặt mình rất tốt, không tiếp tục truy kéo vụ bị chặn số, mà nhìn Lục Chi biểu đạt tình yêu của hắn ta.

"Thật xin lỗi, em không biết... Anh làm sao vậy?" Lục Chi còn đang đắm chìm trong chuyện tìm không được số của Trình Thịnh trong di động, người có thể đυ.ng vào di động của cô chỉ có Lục Dục Chi.

Trình Thịnh có phải đã gửi gì đó, để cho Lục Dục Chi thấy được, sau đó xóa bỏ tin nhắn còn nhân tiện chặn số Trình Thịnh?

Lục Dục Chi nhìn thấy gì vậy? Lục Dục Chi nhìn thấy khi nào? Hắn có phải không thích việc cô có bạn trai, cho nên mới...

Nội tâm Lục Chi càng ngày càng hỗn loạn, giống như cuộn chỉ rối, gỡ không ra còn không ngừng xoắn rối.

Cô mím môi, khuôn mặt nhỏ hiện lên một tầng sốt ruột, dưới tầm mắt của Trình Thịnh, hắn ta xuyên tạc tưởng bở Lục Chi lo lắng cho hắn ta, phần thấp thỏm trong tâm bỗng chốc rơi xuống chỗ thật sâu, hắn ta thầm nghĩ quả nhiên kiểu con gái như này dễ lừa nhất.

Trình Thịnh thừa dịp theo đuổi tới cùng, kể cho Lục Chi nghe toàn bộ cảnh ngộ đáng thương của hắn.

"Anh nói hắn đeo khẩu trang, mặc áo khoác màu đen?" Lục Chi từng trong một đống lời nói nhảm nhí, tìm ra được từ ngữ mấu chốt mình quan tâm, vội truy hỏi Trình Thịnh, trong lòng có một câu trả lời miêu tả sinh động.

"Đúng vậy, tên này thật đáng giận, trắng trợn táo bạo ở trong trường học thực hiện hành vi bạo lực với anh, mà chỗ đó vừa vặn là góc chết của camera, anh chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo." Trình Thịnh không nghi ngờ hắn là ai, lục tìm kí ức, miêu tả các đặc thù của người kia một lần.

Lục Chi sợ run, đáp án cô đã rõ ràng.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~