Nghe anh dặn dò, Hàn Kỳ Dục ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi: "Không phải hôm qua anh đã đi làm rồi sao, sao hôm nay còn đi?"
Nghe được lời của cậu, Lâm Ngâm Quyền nở nụ cười, vươn ngón trỏ chọc lên trán cậu, "Sao cậu không nói hôm qua cậu ăn cơm rồi, nói giống như tôi rất thích đi làm vậy đấy.”
Hàn Kỳ Dục hừ một tiếng, phồng má lên.
Người khác nói thì là câu hỏi làm cho người ta không thoải mái, nhưng khi cậu hỏi thì lại rất đáng yêu.
Lâm Ngâm Quyền đặt trứng gà và bánh mì đã nướng xong trước mặt cậu, đưa tay chọc nhẹ hai cái trên mặt cậu, dỗ dành nói: "Tôi về mang đồ ăn ngon cho cậu, có đồ ăn vặt gì muốn ăn thì cũng nhắn tin cho tôi, mua về cho cậu hết.”
Hai người không hề cảm giác được hành động trò chuyện hiện tại của bọn họ có chút thân mật quá mức.
Hàn Kỳ Dục không khách sáo gửi một đống đồ vặt cậu thấy có vẻ ngon cho Lâm Ngâm Quyền.
Lâm Ngâm Quyền lưu ảnh xong rồi thay giày da ra ngoài.
Ăn cơm xong, Hàn Kỳ Dục gom đĩa và bát trên bàn vào phòng bếp, đến ban công bắt đầu cuộc đời chơi game.
Cậu nhìn danh sách bạn bè hồi lâu, chẳng thấy ai online, đánh mấy trận cũng thấy hơi chán, toàn là BOT.
Uống một ngụm trà sữa, mở gói khoai ra ăn mấy miếng, phát hiện không ngon lắm.
Tâm trạng không vui.
Gửi một biểu tượng cảm xúc lăn qua lăn lại qua Wechat cho Lâm Ngâm Quyền.
Mèo không vui lăn qua lăn lại.jpg
Tổng giám đốc Lâm đang họp, cầm một cây bút chỉ vào màn hình lớn giải thích, màn hình lớn nhảy ra một trang, một biểu tượng cảm xúc con mèo lăn qua lăn lại trông có vẻ không vui nhảy ra màn hình lớn.
Mấy người trước bàn họp dài nhìn nhau, đôi mắt không giấu được ý cười, Lâm Ngâm Quyền liếc nhìn bọn họ, thấy bọn họ cúi đầu cười lén cũng hơi bất đắc dĩ.
Mấy người này đều là bạn học cũ dốc sức làm việc cùng anh, thậm chí còn có anh em của anh.
Anh cúi đầu gửi tin cho Hàn Kỳ Dục bằng điện thoại: “Tôi đang họp, một lát trả lời cậu.”
Hàn Kỳ Dục nhìn tin này cau mày, muốn nói gì đó, nhưng gõ một hàng chữ rồi lại xóa đi, thoát khỏi Wechat.
Thấy đối phương không trả lời, mặt mày Lâm Ngâm Quyền vẫn vậy, nụ cười trên mặt lại nhạt hơn chút, giọng trong cuộc họp cũng trầm hơn:
“Trọng tâm kế tiếp của chúng ta là làm văn hiến trước, xin kỹ thuật độc quyền, về phần vốn thì bên Thiên Hằng đã bàn rồi, kết tiếp xem biểu hiện của chúng ta, tôi sẽ in tài liệu chỉnh sửa ra gửi cho mỗi người một bản, có chỗ nào cần bổ sung thì mọi người xem thêm vào…”
Họp đến tận trưa, sau khi kết thúc Lâm Ngâm Quyền mua bánh bao, lấy máy tính và dữ liệu đi tìm người hướng dẫn bàn bạc tính khả thi.
So với một ngày bận rộn của anh, Hàn Kỳ Dục ở nhà nhàm chán vô cùng.
Cậu phát hiện mình ngày càng sa ngã rồi.
Trước đó ở nhà không tham gia tiệc thì cũng có các kiểu hoạt động, sau đó lại thăm hỏi các thầy học hỏi kỹ năng, hoặc mời thầy đến nhà bổ túc.
Học mệt vẫn có thể chơi cùng “đám bạn nối khố” ở đại viện, ngày nào cũng thú vị vô cùng.
Những người bạn nối khố trong lời Hàn Kỳ Dục: “Chúng tôi là thứ gì đó rất rẻ tiền sao?”
Sau khi ra khỏi nhà, mỗi ngày không chơi game thì nằm trên giường ngẩn ngơ hoặc là lướt xem video.
Hàn Kỳ Dục cảm thấy rất sung sướиɠ…
Ngày nào cũng vui…
Những ngày thế này trông giống như cậu đang lãng phí thời gian, lãng phí thời gian có nghĩa là lãng phí sinh mạng.
Cậu thay đổi rồi… Thế mà cậu lại thích ngày tháng lãng phí sinh mạng…
Hàn Kỳ Dục suy nghĩ về những hành động gần đây của mình, cuối cùng đưa ra tổng kết:
Trước kia mình không biết tốt xấu, sao có thể lãng phí sinh mệnh vì ham mê hưởng thụ!
Rõ ràng đây là cuộc sống hưởng thụ!
Cậu thích hưởng thụ cuộc sống, cậu muốn làm một thanh niên đương thời hương thủ cuộc sống có ý nghĩa.
Hàn Kỳ Dục xem hai phút thì đi ra ngoài nằm lên giường, vừa xem gameshow vừa kéo rèm cửa sổ ngủ.