Chương 20

Sau khi trả tiền, điện thoại của cậu tinh tinh hai tiếng.

Ngón tay thon dài của cậu mở tin nhắn, thấy tin nhắn ngân hàng thì hơi sửng sốt.

Số dư của cậu chỉ còn lại hơn một vạn?

Trong một hai giây cậu sửng sốt này, Lâm Ngâm Quyền vốn đang nhìn cậu chằm chằm, với thị lức sắc bến khi mang kính của mình, anh cứ như vậy không kịp đề phòng nhìn thấy nội dung tin nhắn trong điện thoại.

Trông thấy ánh mắt hoảng hốt mơ màng của thanh niên, anh có hơi bất lực.

Xem ra tiền gửi ngân hàng của đứa trẻ này cũng không còn bao nhiêu...

Cậu chủ Hàn lấy lại tinh thần, mới nhớ tới tháng trước, tiền trong thẻ của cậu đã cho anh Bạch dùng để đầu tư hết rồi, sáng nay, lúc chơi game, cậu lại tốn mấy chục ngàn mua trang bị.

Hàn Kỳ Dục tỉnh rụi mà ghét bỏ số dư trong thẻ, không cảm thấy tí nguy cơ nào mà đặt thêm một ít đồ ăn vặt.

Lâm Ngâm Quyền thấy cậu gọi đồ ăn vặt, lúc này mới nhớ hình như trong nhà ngoại trừ bánh mì và bánh bích quy thì chẳng còn đồ ăn vặt nào nữa.

Anh âm thầm ghi nhớ.

Dù sao trong nhà còn có một đứa bé, sau này lúc nào cũng phải dự phòng một ít.

Gọi xong đồ ăn bên ngoài Hàn Kỳ Dục chuẩn bị rời đi, đi ra phòng khách, Lâm Ngâm Quyền đi qua tắt máy tính xong cũng đi ra phòng khách chờ với cậu.

Hai người ngồi trên sô pha đều ôm điện thoại, cuối cùng vẫn là Lâm Ngâm Quyền ngẩng đầu nhìn thanh niên đối diện, ngón tay thanh niên quơ qua quơ lại trên điện thoại.

Không biết có phải phát hiện ánh mắt của anh không, thanh niên ngẩng đầu nở một nụ cười với anh. Dưới ánh đèn thanh niên cực kỳ chói mắt, khi cậu cười rộ lên, có một chiếc răng nanh len lén lộ ra.

Ánh mắt Lâm Ngâm Quyền dừng lại trên chiếc răng nanh thêm một giây, anh vừa phát hiện thanh niên vẫn còn răng nanh.

Hai ngày trước thanh niên quá mức ngại ngùng, cậu luôn cười không lộ răng mà chỉ nhẹ nhàng mím môi một cái hoặc là cúi đầu cười nhẹ, những lúc khác anh cũng không chú ý tới hàm răng của đối phương.

Hàn Kỳ Dục thấy anh không nhìn nữa, cậu đưa điện thoại ra quơ quơ, mở miệng nói: “Anh Lâm, tôi đang chơi game, anh có muốn chơi cùng tôi không.”

Lâm Ngâm Quyền cười nói: “Tôi không giỏi chơi game, trước đây cũng chỉ chơi vài trò trên web thôi.”

“Không sao, tôi mở acc phụ kéo anh.”

“Được, chơi trò gì vậy, để tôi xem trong điện thoại của tôi có không.”

“Máy anh có vương giả không?”

Lâm Ngâm Quyền lấy điện thoại ra tải, trang tải có hơi chậm, người mới cần học giáo trình.

Hàn Kỳ Dục cũng không đủ kiên nhẫn chờ như vậy, cậu mượn một cái acc nhỏ cho Lâm Ngâm Quyền dùng, vẻ mặt lại tỏ ra rất kiên nhẫn: “Anh Lâm, lát nữa anh cứ đi theo tôi, anh chơi Dao, lát nữa cưỡi lên đầu tôi là được, anh nhìn mấy cái kỹ năng này...”

Lâm Ngâm Quyền nghe thiếu niên chậm rãi nói, gật đầu: “Được, tôi đi theo cậu.”

“Được, vậy chúng ta bắt đầu.”

“Ừm.”

……

“Anh Lâm thấy thanh năng lượng phía trên bị ít đi thì nhớ xuống khỏi người tôi, đổi mới kỹ năng ở trên, nhớ phụ trợ thêm máu cho tôi.”

“Chọn cái này sao?”

“Đúng, anh nhớ đi theo tôi, thấy tôi đánh nhau thì nhớ chạy trốn nhanh lên, đừng xông lên.”

“Được.”

Lâm Ngâm Quyền có chút luống cuống, tay chân không theo kịp tiết tấu. Đây là lần đầu tiên anh chơi trò chơi này, tuy xung quanh anh có rất nhiều bạn bè chơi, nhưng anh không tiếp xúc, cứ chả hiểu sao mà chết.

Không chỉ không giúp được gì, còn báo hại Hàn Kỳ Dục chết nhiều lần vì cứu anh.

Lúc anh bị nhân vật trong trò chơi chặn lại vây công, muốn chạy thì không nhúc nhích được, sau đó giây tiếp theo sẽ bị gϊếŧ luôn.

Từ lúc bắt đầu ván game này đến bây giờ mới có mười phút anh đã chết mười mấy lần.

Lâm Ngâm Quyền có hơi buồn bực, anh mở kỹ năng mới nhảy lên đầu nhân vật trò chơi của Hàn Kỳ Dục, đi theo cậu nhìn cậu đánh quái gϊếŧ nhân vật, nhìn thanh kỹ năng sắp cạn, anh nhấn xuống trốn sang một bên chờ đổi mới kỹ năng.