Chương 18

Đôi mắt nâu trống rỗng không có tình cảm, tĩnh lặng như một con búp bê mô phỏng.

Bỗng nhiên cậu cúi đầu xuống, chiếc bóng do gò má khuất bóng tạo ra che đi bên phải cằm cậu, một nửa ánh sáng một nửa khuất bóng, hàng lông mi dài hơi rủ xuống tạo ra một góc bóng, che khuất đi cảm xúc trong mắt.

Bàn tay thon dài tùy ý khoát lên đùi, một mình cậu ngồi ở nơi đó không biết đang suy tư điều gì.

Hình ảnh đẹp nhưng lại mang theo cảm giác không hài hòa.

Cho đến khi Lâm Ngâm Quyền nấu ăn xong tới gõ cửa, lúc này Hàn Kỳ Dục mới hoạt bát lên, ánh mắt lấp lánh nhìn thức ăn trên bàn, khen ngợi: “Anh Lâm giỏi quá đi, sau này ai gả cho anh thì người đó sẽ rất hạnh phúc.”

Bữa cơm này cơ bản là món Hàn Kỳ Dục thích ăn, cậu không keo kiệt mà xổ ra một đống lời nịnh hót.

Lâm Ngâm Quyền mỉm cười múc cho cậu một chén cơm: “Cậu đừng khen vội, lỡ như mùi vị không ngon, không phải uổng công khen rồi sao.”

“Mẹ tôi nói xin cơm không thể chê cơm thiu.”

Nhìn dáng vẻ hoạt bát gan dạ của thanh niên, nụ cười của Lâm Ngâm Quyền càng thêm bao dung, chỉ là sự bao dung trong ánh mắt anh cứ như đang nhìn trẻ con: “Lời này rất có lý.”

Dường như bấy giờ Hàn Kỳ Dục mới phản ứng lại, cậu xấu hổ cúi đầu.

Cơm nước xong, cậu bảo mình đi rửa bát, bị Lâm Ngâm Quyền vừa cười vừa khéo léo từ chối: “Cậu ngồi trên xe lăn còn không cao bằng quầy, chờ chân cậu khỏe lại rồi thì nồi bát gáo muỗng gì cũng để lại cho cậu hết.”

“Vậy làm phiền anh Lâm trước.”

“Lúc không có cậu tôi cũng phải nấu cơm, cậu tới tôi cũng chỉ rửa thêm một cái bát, có phiền toái gì đâu.”

Nói xong Lâm Ngâm Quyền còn lấy từ trong túi ra một nắm kẹo đặt vào trong tay hắn: “Kẹo này rất ngon, cậu nếm thử đi.”

Hàn Kỳ Dục nhìn nắm kẹo trong tay, cười càng xán lạn hơn, cậu mở giấy gói kẹo ra, ném viên kẹo vào miệng.

Ừm, rất ngọt, rất ngon.

Nhìn thanh niên híp mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ, Lâm Ngâm Quyền không tiếng động nở nụ cười, bắt đầu thu dọn bát đũa và dọn dẹp phòng bếp.

Trong nhà đột nhiên có thêm một người, cũng không phiền toái và gượng gạo như trong tưởng tượng của mình.

Hàn Kỳ Dục bỏ kẹo vào túi, hết sức tự nhiên đẩy xe lăn về phòng.

Cậu đã quen với việc được người khác chăm sóc, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai.

EQ cao và IQ cao không có nghĩa là cách xử sự khiến người ta thoải mái.

Sự bao dung hiện tại của Lâm Ngâm Quyền chủ yếu là sự khoan dung lạnh lùng đối với người xa lạ.

Chuyện gì cũng tự làm, hoàn toàn không để cho người ta đυ.ng vào, dù sao bọn họ chỉ là người lạ mới quen biết hai ngày.

Hàn Kỳ Dục liếc mắt nhìn chân, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra khí thế cây ngay không sợ chết đứng.

Cậu tựa người vào giường, gác chân mình lên gối. Trên giường đặt một cái bàn nhỏ dùng để đặt máy tính, cậu mở phim hoạt hình ra, lười biếng xem, thỉnh thoảng lại cúi đầu chơi hai cái điện thoại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, xem xong mấy tập thì bên ngoài trời đã sắp tối.

Hàn Kỳ Dục mở điện thoại ra xem mấy quán ăn ngoài gần đây, chụp màn hình trang của một tiệm thịt nướng, sau khi mở wechat ra mới phát hiện mình không có wechat của Lâm Ngâm Quyền.

Ừm...

Hàn Kỳ Dục xuống giường quen tay hay việc ngồi lên xe lăn, mang theo bảng hiệu của mình là cái vẻ mặt giả ngại ngùng đi qua phòng cách vách, chờ sau khi cậu mở cửa giành nói trước: “Anh Lâm, tối nay anh nghỉ ngơi đi, tôi định đặt đồ ăn bên ngoài, anh có kiêng ăn cái gì không?”

Nói xong thì nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt trông mong.

Vẻ mặt Lâm Ngâm Quyền tràn đầy áy náy: “Xin lỗi Tiểu Ngư, mới nãy tôi làm việc say mê quá nên quên nấu cơm.”

“Anh Lâm, anh nói tôi đừng khách sáo với anh nhưng anh cũng đang khách sáo với tôi đấy.” Những lời này của Hàn Kỳ Dục rất nhẹ nhàng nhưng lại đâm thẳng vào lòng người.