Tiếng nước trong phòng tắm rốt cuộc cũng ngừng lại, ngọn lửa trên người Kiều Mộ Bắc đã được dập tắt, anh thật sự không biết lần này có thể nhịn được, nhưng lần sau còn có thể hay không.
Nam Hâm chính là chuyên để tra tấn anh.
Mặc áo ngủ vào, dùng chìa khóa dự bị mở cửa phòng Nam Hâm ra, rón rén đi vào cửa, anh nhanh chóng nhìn thấy Nam Hâm đang co quắp ở trong chăn.
Có thể thấy được vết nước ở dưới đáy gối, Kiều Mộ Bắc đưa tay sờ lên mái tóc ngắn của cô một chút, giọng ôn hòa trầm thấp cất lên: "Đứng dậy đi, làm khô tóc rồi ngủ tiếp.""
Nghe thấy giọng nói của anh, quả nhiên Nam Hâm co ro thân thể lại, chuyển động mấy cái, rồi mở to mắt, chậm rãi ung dung đứng lên.
Nhìn bộ dáng của Nam Hâm giống như phải chịu nỗi oan ức lớn, thần sắc ỉu xìu. Kiều Mộ Bắc nhanh chóng bước tới cạnh cô, cầm lấy máy sấy, để Nam Hâm ngồi xuống giường, anh giúp cô sấy tóc.
Mái tóc ngắn của Nam Hâm chỉ tới tai, sấy một lúc là xong, thế nhưng mà Kiều Mộ Bắc không tắt máy sấy đi, vẫn tiếp tục giúp cô sấy tóc, bàn tay len lỏi vào mái tóc đen nhánh của cô, sợi tóc mềm mại giống như nhung lông vậy.
Thanh âm của máy sấy vô cùng ồn áo, thế nhưng mà giữa bọn họ cũng trầm mặc không nói gì.
""Chú, chú đừng để tôi thích chú, cũng đừng đối xử tốt với tôi."" Nam Hâm buông thõng đôi mắt, răng cắn chặt lấy bờ môi, lúng túng nói.
Động tác tay của Kiều Mộ Bắc ngưng lại một chút, đáy mắt thắt lại.
Nam Hâm cho rằng tiếng của cô đã bị thanh âm của máy sấy át mất, chú Kiều không nghe thấy được.
Cô bèn lên giọng, nói lại một lần nữa: "Chú, sau này chú đừng đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không quấy rầy chú nữa.""
Kiều Mộ Bắc tắt máy sấy đi, con mắt nhìn sâu vào Nam Hâm: ""Em có thể ngừng thích tôi sao?""
Dừng lại một chút, nhìn thấy con mắt có thể nhìn thấu mọi thứ của anh, giống như có thể dọa đến hồn phách của người khác, ngũ quan của anh hệt như được chạm khắc, tới gần cô, cô còn ngửi thấy được mùi của sữa tắm, giống với sữa tắm của cô.
Một lúc lâu sau, Nam Hâm nghiêm túc nhẹ gật đầu. Lúc gật đầu cảm giác được trên khóe miệng có nước miếng chảy ra, cô đành cúi đầu, việc này nếu như bị chú Kiều nhìn thấy được, thì thể diện của cô lập tức vứt sạch rồi.
Đáy mắt Kiều Mộ Bắc xẹt qua một tia ảm đạm, đôi mắt sắc lại sâu hơn một chút.
Cất máy sấy về lại chỗ cũ, sau đó lấy bao gối ở trong tủ quần áo ra thay giúp Nâm Hâm.
""Cô bé ngoan, mau ngủ đi."" Kiều Mộ Bắc nhìn Nam Hâm, bàn tay đưa đến đỉnh đầu cô, cứng đờ một lát rồi lại thu hồi lại.
Kiều Mộ Bắc đóng cửa lại, Nam Hâm ngửi ngửi mùi nước giặt quần áo trên bao gối, cô thật sự rất thích chú Kiều, tại sao chú Kiều lại không thích cô chứ?
Kiều Mộ Bắc vừa về đến phòng, chợt nhìn thấy điện thoại vang lên.
Nhấn nút màu xanh nhận nghe, bên đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lo lắng của Kiều Niệm Vũ: "Anh trai, cuối cùng thì anh cũng nghe điện thoại rồi. Ông nội ngã bệnh, anh mau trở về đi."" Dừng lại một chút, cô lại tăng ngữ khí: ""Lần này là thật, vừa rồi cha gọi điện thoại tới nói với em, nói bây giờ ông nội đang làm phẫu thuật. Em cùng mẹ còn đang trên đường, nhanh đến bệnh viện đi."
""Em cùng mẹ đang ở trên đường?"" Kiều Mộ Bắc nắm được một câu trọng điểm.
""Hôm nay mẹ chúng ta nhất định phải để em rước mẹ đi nhìn con dâu tương lai của mẹ."" Kiều Niệm Vũ oán trách một câu, sau đó lại nói: ""Anh, nếu như anh không tin em thì gọi điện cho cha đi. Tóm lại, anh nhanh lên.""
Cúp điện thoại, Kiều Mộ Bắc dọn dẹp một chút, rồi nhanh chóng xuống lầu lái xe đi.