Chương 24: Bị Đả Kích

""Cô bé ngoan, về sau không được nói lời như vậy nữa.""

Nam Hâm gỡ cánh tay đang xoa đầu cô của anh, nhìn anh chằm chằm: ""Chú, có phải chú có người con gái khác không!"" Câu hỏi vô cùng chắc nịch.

Không phải chú Kiều cũng đã ở tuổi này rồi sao, loại nhu cầu đó sẽ giải quyết như thế nào?

Nghĩ tới lần trước ở quán bar, có loại con gái luôn dính sát lên người chú Kiều, cô lập tức hiểu ra: ""Chú, chú nói xem có phải chú thường xuyên tới quán bar tìm phụ nữ hay không?""

Càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ phấn nộn tức giận đến đỏ ửng lên.

Con mắt Kiều Mộ Bắc nhuộm ý cười: ""Em không được suy nghĩ bậy bạ.""

Nam Hâm nhìn chằm chằm vào ý cười trong mắt anh, nhận định anh đang ngầm thừa nhận. Cô thích chú giữ mình trong sạch, chứ không phải loại từng ngủ với vô số phụ nữ!

""Đi vào trong xe đi, ở bên ngoài lạnh.""

Nam Hâm không nói chuyện, ngồi vào trong xe.

""Buổi tối hôm nay tới nhà trọ ở đi, buổi sáng ngày mai tôi phải trở về rồi."" Kiều Mộ Bắc vừa nói vừa giúp cô cài dây an toàn.

Nam Hâm vẫn không nói chuyện.

Ước chừng nửa tiếng sau, đã tới nhà trọ.

Trở lại nhà trọ, cô lập tức đi vào cửa, tắm rửa, lúc đi ra cũng không mặc gì, choàng khăn tắm vào.

Kiều Mộ Bắc đang ở trong phòng bếp nấu chút đồ ăn.

Tóc Nam Hâm vẫn còn ẩm ướt, chạy đến phía sau Kiều Mộ Bắc, vòng tay ôm lấy eo anh: ""Chú, chú đừng đi tìm phụ nữ nữa có được không? Nếu chú muốn thì tìm tôi là được rồi.""

Tìm phụ nữ ở bên ngoài có thể sẽ bị nhiễm bệnh, đây là cô đang suy nghĩ cho thân thể của chú Kiều.

Kiều Mộ Bắc kéo tay Nam Hâm ra, nhìn thấy tóc của cô thì lạnh lùng nói: ""Không được ồn ào, nhanh đi sấy tóc trước đi.""

Nam Hâm để tóc ngắn, mặc dù dáng dấp đầy đủ, nhưng bộ tóc ngắn cao thấp không đều này khiến cho cô trông giống như cải trang thành đứa trẻ con vậy.

Nam Hâm nhìn thẳng vào mắt Kiều Mộ Bắc, giống như con thú nhỏ đang nổi giận, muốn ăn sạch anh.

Không được ồn ào là có ý gì! Cô đang vô cùng nghiêm túc đó, mà còn suy nghĩ rất lâu. Ở trong cuộc đời của Nam Hâm cũng chưa từng có chuyện gì mà cô nghiêm túc giống như lần này.

Bất chấp tất cả, một lòng chỉ nghĩ đến việc muốn bổ nhào vào chú Kiều, cho nên cô liền cậy mạnh, hôn vào môi chú Kiều, bị chú Kiều né tránh, cô đành gặm cắn lên cổ anh.

Nơi bị cắn qua nhanh chóng hiện lên dấu răng.

Kiều Mộ Bắc sợ làm cô bị thương, cho nên cũng không làm ra lực đạo quá lớn.

Hai người vòng một vòng, cuối cùng Kiều Mộ Bắc bị Nam Hâm dùng lực đẩy mạnh lên ghế salon.

Về chiều cao hay thể lực thì Nam Hâm rõ ràng cũng không phải là đối thủ của chú Kiều, cho nên cô bèn giở trò, đặc biệt là chân, như có như không đυ.ng vào nơi đó của Kiều Mộ Bắc.

Kiều Mộ Bắc xoay người đè lấy Nam Hâm, hôn cô, chính là nụ hôn vì bị nghịch tới vui vẻ mà ý loạn tình mê, cùng một chút mùi vị trừng phạt, cướp đi hô hấp của cô, chỉ tới khi cô hô hấp khó khăn, xô ngã anh, anh mới đứng dậy rút lui.

""Đừng làm loạn nữa, nếu không sau này em cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp lại tôi."" Kiều Mộ Bắc nhíu mày, giọng nói ba phần lạnh lẽo bảy phần nghiêm túc.

Lần này đã thật sự đả kích tới Nam Hâm, cô vứt bỏ hết liêm sỉ theo đuổi lâu như vậy, nhưng anh vẫn luôn chán ghét cô...

Kiều Mộ Bắc đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ra từ vòi hoa sen mãi không ngừng.

Nam Hâm ôm đầu suy nghĩ rất lâu, chú Kiều chán ghét cô, cô không nên tiếp tục quấn lấy chú Kiều nữa, cô thích chú Kiều, nhưng chú Kiều lại chán ghét cô...

Chạm vào tim, vẫn may chỉ là buồn, không bị đau.

Cô nhếch miệng, ném gối ôm trong tay lên ghế sô pha, đứng dậy, đi vào trong phòng, khóa trái cửa lại.